Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 875




Chương 875

Nói xong Trình Kiêu định đi luôn.

Chàng thanh niên lập tức đứng trước mặt Trình Kiêu, giêu cợt: “Đừng vội rời đi! Vừa nãy ở trên tàu cao tốc chẳng phải cậu ngông cuồng lắm ư? Sao bây giờ thấy chúng tôi là lại chạy vậy?”

Trình Kiêu lạnh lùng nhìn người thanh niên, giọng nói lãnh đạm: “Đừng chọc giận in tôi.

“Tôi cứ chọc giận cậu đấy, cậu làm gì được tôi? Hôm nay cậu không xin lỗi em gái tôi thì cậu đừng hòng đi được!” Thanh niên kiêu ngạo, ra vẻ tôi cứ bắt nạt cậu đấy, cậu làm gì được tôi?

Trình Kiêu nhìn anh ta, nở nụ cười kỳ lạ, trong giọng nói mang theo vẻ khinh thường: “Cậu nghĩ chỉ dựa vào thực lực Tiên Thiên tiểu thành là có thể muốn làm gì là làm được sao?”

Sắc mặt thanh niên chợt thay đổi, anh ta nhìn Trình Kiêu với vẻ không thể tin được: “Sao cậu nhìn ra được?”

“Rốt cuộc cậu là aï?” Chàng thanh niên hạ giọng.

Trình Kiêu nhẹ giọng nói: “Cậu không xứng biết tôi là ai, nhưng cậu chỉ cần biết một điều, tôi là người cậu không thể động đến được.”

Nói xong, Trình Kiêu sải bước đi về phía trước.

“Anh, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ anh ta cũng là võ giả?” Bạch Thuy Hân tiến lên, kinh ngạc hỏi.

Bạch Thuy Văn trầm tư một hồi rồi chợt hừ lạnh: “Giả vờ thôi, anh tu luyện với sư phụ mười năm, hôm nay mới xuống núi, anh không tin cậu ta còn trẻ như thế mà có thể lợi hại hơn anh!”

Bạch Thuy Văn đột ngột quay người, một quyền mang theo kình phong cực mạnh, vừa nhanh vừa chuẩn đánh thẳng về phía Trình Kiêu.

Đòn tấn công này của Bạch Thuy Văn không nghỉ ngờ gì là đánh lén.

Trình Kiêu như có mắt sau lưng, anh chợt quay người bình tính đưa một tay ra, chuẩn xác nắm lấy nắm đấm của Bạch Thuy Văn.

Cú đấm nhanh chóng, mạnh mẽ bị Trình Kiêu nắm lấy, hoá thành vô hình.

Bạch Thuy Văn nhìn mặt Trình Kiêu gần ngay trong gang tấc, kinh hãi nói: “Làm sao có thể thế này!”

Bạch Thuy Văn hiểu rõ hơn ai hết quyền này mạnh nhường nào. Anh ta dùng hết sức lực, kết quả lại bị Trình Kiêu dễ dàng chặn lại.

Ngoài sư phụ ra, cả tông môn không ai có thể dễ dàng đỡ được một quyền của anh ta.

Bạch Thuy Văn chỉ có thể dùng từ sốc’ để hình dung thực lực của Trình Kiêu.

Vẻ mặt Trình Kiêu không chút cảm xúc, giọng anh lạnh nhạt, nhưng trong giọng nói lạnh nhạt lại khiến người khác không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi.

“Tôi nói rồi, tôi là người cậu không thể động đến được.”

Nói xong Trình Kiêu cho anh ta một chưởng.

Bạch Thuy Văn thảm thiết hét lên, bay ra ngoài không trung rồi chật vật ngã dưới đất.

“Anh không sao chứ?” Bạch Thuy Hân vội vàng chạy đến, ngồi xổm bên cạnh Bạch Thuy Văn, lo lắng hỏi.

“Không có vấn đề gì, anh không sao.”

Bạch Thuy Văn thở dốc, nhìn Trình Kiêu với vẻ mặt kinh ngạc.

Nghe Bạch Thuy Văn nói không sao, Bạch Thuy Hân lập tức đứng dậy, quay đầu lườm Trình Kiêu, hét lên: “Đồ khốn, anh dám đánh anh trai tôi! Bây giờ tôi sẽ gọi điện về nhà, anh chết chắc rồi!”