CHƯƠNG 867
Tôn Đại Hải cũng tức giận, thấp giọng ngạc nhiên kêu lên: “Trình Kiêu, cậu làm gì thế hả? Mau dừng tay!”
Đây là chín mươi triệu đó! Bây giờ là lúc Tôn Đại Hải đang cần tiền, thế mà Trình Kiêu lại xé bức tranh ngay trước mặt ông ta!
Chủ cửa hàng cười lớn đắc ý: “Chàng trai, cho dù thua thì cũng không cần phải thẹn quá hoá giận đâu, cậu xé đi thì nó sẽ không còn giá trị nữa.”
Trình Kiêu cười lạnh một tiếng, lại trải bức tranh ra, lười biếng liếc nhìn mọi người rồi bảo: “Ai nói tôi xé? Mở to mắt ra nhìn cho rõ, tôi chỉ xé đi bản giả bên ngoài thôi, bên trong mới là bức tranh nguyên bản!”
Sau khi Trình Kiêu xé lớp ngoài của bức tranh ra, bên trong lại có một bức tranh mỹ nữ khác với bức tranh bên ngoài vừa rồi.
Mỹ nữ bên ngoài vừa rồi tay cầm quạt, ôm đàn tỳ bà che nửa khuôn mặt. Mà bức tranh này hiện giờ là một người phụ nữ xinh đẹp với thân hình đầy đặn đang nửa nằm trên chõng tre.
Giáo sư Tống kích động nhìn bức tranh trong tay Trình Kiêu, ông ta run giọng lớn tiếng nói: “Đúng thế, đúng thế, đây mới là tác phẩm thật của Đường Dần!”
“Hình thái này, thần vận này đều là phong cách của Đường Dần.”
“Không ngờ tác phẩm thật lại được bọc bên trong, tác phẩm mô phỏng bên ngoài chỉ là nguỵ trang thôi.”
Người qua đường hóng chuyện cũng đều trợn mắt há mồm.
“Cái gì vậy? Tác phẩm thật sự của Đường Dần.”
“Vậy phải đáng giá bao nhiêu tiền chứ!”Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!
“Tôi nhớ tác phẩm thật của Đường Dần trong buổi đấu giá ở Bàn Long Thủ Đô được bán với giá trên trời 240 tỷ. Chắc bức tranh này cũng không rẻ hơn bức đó đâu!”
“Trời ạ! 240 tỷ! 60 triệu đột nhiên biến thành 240 tỷ, tên này đúng là có mắt nhìn!”
Ánh mắt người qua đường nhìn Trình Kiêu đều đầy vẻ khâm phục và hâm mộ.
Chủ cửa hàng sửng sốt, nhìn giáo sư Tống với vẻ không dám tin, ngờ vực hỏi: “Giáo sư Tống, thật sự là tác phẩm thật của Đường Dần sao? Nếu là tác phẩm thật thì tại sao lại phải lấy tác phẩm mô phỏng bọc bên ngoài chứ? Tôi không thể hiểu nổi điều này!”
Giáo sư Tống cười khà khà: “Đường Dần được mệnh danh là người đứng đầu tứ đại tài tử ở Giang Nam, mà Giang Nam lại là vùng đất giàu có lắm cá nhiều thóc, khí hậu ẩm, lâu dần sẽ làm hỏng những thứ như thư hoạ, cách bảo quản tốt nhất cho những thư hoạ có giá trị liên thành này là bọc chúng lại.”
“Hơn nữa người Á tộc chúng ta từ xưa đến nay đều không phô trương khoe khoang tiền bạc, bọc tác phẩm mô phỏng bên ngoài tác phẩm thật để tránh bị kẻ trộm dòm ngó!”
“Chỉ là có thể do lý do nào đó mà chủ nhân bức tranh chưa kịp mang đi, mà người khác cũng không biết bức tranh này là hàng thật, cho nên mới coi đây như là tác phẩm mô phỏng của Tần Trung Cử.”
Giáo sư Tống nhìn Trình Kiêu với vẻ khâm phục, mỉm cười bảo: “Chàng trai này đúng là có cặp mắt sáng suốt, không ngờ lại có thể nhìn ra được bí ẩn của bức tranh này! Đúng rồi, tác phẩm mô phỏng bên ngoài bọc kín như thế, đến tôi cũng không nhìn ra sơ hở nào, tại sao cậu lại phát hiện vậy?”
Trình Kiêu nhìn ra được giáo sư Tống thật lòng muốn nghe lời chỉ bảo, chứ không có ý gì khác.
“Chất liệu của bức tranh này ở góc trên bên trái và góc dưới bên phải khác nhau, nếu nhìn kỹ thì không khó phát hiện.”
Trình Kiêu chỉ ra hai vị tí cho giáo sư Tống.