CHƯƠNG 864
Vẻ mặt Ninh Lan trở nên khó coi, bà cũng không nói nên lời.
“Khoan đã!”
Đột nhiên, một ông lão tầm sáu mươi tuổi bước ra từ trong đám đông.
Ông ta mặc bộ đồ Đường màu xám, tóc bạc trắng nhưng cơ thể khoẻ khoắn, mặt mũi hồng hào.
“Có thể cho tôi xem bức tranh đó được không?” Ông lão nhìn Trình Kiêu cười hỏi.
“Ông là đại sư giám định tranh của sở nghiên cứu văn vật tỉnh, giáo sư Tống – Tống Tề Sơn?” Tôn Đại Hải bỗng kinh ngạc nói.
“Là tôi đây.” Ông lão mỉm cười: “Đã về hưu hơn hai năm rồi, không ngờ vẫn có người nhận ra tôi.”
“Tôi từng đến sở nghiên cứu văn vật tỉnh tìm ông giám định, vậy nên mới nhận ra ông.” Tôn Đại Hải kích động nói, hiển nhiên là rất khâm phục vị giáo sư Tống này.
Đám đông hóng hớt xung quanh cũng hơi ngạc nhiên.
“Không ngờ lại là giáo sư Tống, ông ấy là chuyên gia trong lĩnh vực thư pháp và hội hoạ đấy.”
“Nghe nói chuyên mục giám định bảo vật đang nổi hiện giờ muốn mời giáo sư Tống đến làm chuyên gia nhưng bị ông ấy từ chối rồi.”
“Giáo sư Tống ra mặt thì khẳng định sẽ nhìn ra được giá trị của bức tranh này.”
Ông chủ béo cũng ngạc nhiên, nhìn giáo sư Tống đầy kính trọng.
“Có thể cho tôi xem được không?” Tống Tề Sơn cười hỏi.
“Ồ, rất nhiên rồi!” Tôn Đại Hải hoàn hồn, vội vàng đưa bức tranh trong tay cho Tống Tề Sơn.
Tống Tề Sơn lấy một chiếc kính lúp từ trong túi ra, xem xét cẩn thận.
Một phút sau, Tống Tề Sơn nói một cách khẳng định: “Đây là tác phẩm mô phỏng của Tần Trung Cử, là bản thật, giá thị trường khoảng sáu triệu.”
“Nhưng tôi thấy giấy vẽ của bức tranh này khá đặc biệt. Nếu cậu không cần thì tôi trả ba mươi triệu rồi cậu bán lại cho tôi được không?”
Ba mươi triệu!
Giá thị trường của bức tranh này mới có khoảng bảy triệu.
Chắc chắn giáo sư Tống thấy họ thiếu tiền nên mới cố ý cho họ một chút để bồi thường.
Giáo sư Tống đúng là người có tấm lòng nhân hậu.
Trình Kiêu lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không bán.”
Không phải chứ?
Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.
Thế mà tên này lại không bán?
Anh ta bị ngu à?
Giá thị trường chỉ có bảy triệu, giáo sư Tống trả ba mươi triệu mà anh ta lại không bán!
Tuy so với giá của Ngũ Long Thần Châm thì ba mươi triệu chỉ là một số lẻ, nhưng có còn hơn không.
Mọi người bàn tán xôn xao.
Giáo sư Tống cười nói tiếp: “Sáu mươi triệu, thế này đủ rồi chứ?”
Trình Kiêu vẫn kiên quyết lắc đầu: “Tôi nói rồi, không bán.”
“Đã sáu mươi triệu rồi đó cậu nhóc, vừa vừa phải phải thôi.”