CHƯƠNG 860
Nhưng cuốn sách này không có khí tức cổ xưa, rõ ràng là người hiện đại mô phỏng làm giả.
Tôn Đại Hải lo lắng hỏi: “Trình Kiêu, y thuật của cháu cao minh, có cách nào chứng minh cuốn Ngũ Long Thần Châm này là giả không?”
Mặt Trình Kiêu không có cảm xúc, tuy anh có thể nhìn ra là hàng giả, nhưng dù anh có nói thì cũng sẽ không ai tin.
Dù sao cũng chỉ có anh nhìn thấy được cổ khí đó.
Cho dù chỉ ra khuyết điểm của Ngũ Long Thần Châm, đối phương cũng có thể nói là ngay từ đầu cuốn sách đã có khuyết điểm, vẫn không thể chứng minh được nó là giả.
Chẳng trách ngay cả một người phụ nữ sắc sảo như Tôn Mạc cũng không làm được gì, xem ra chuyện này đúng là khó nhằn.
“Tiểu Kiêu có cách nào không? Nếu không thể chứng minh Ngũ Long Thần Châm này là giả thì nhà chúng ta sẽ đi đời mất.”
Ninh Lan nói xong, không kìm được rơi lệ.
Người nhà bệnh nhân đòi tiền bồi thường thì họ có thể trả, tuy Tôn Đại Hải đã tiêu hết tiền tiết kiệm để mua cuốn sách này nhưng vẫn có thể mượn tiền để bồi thường được.
Nhưng nếu Tôn Đại Hải mang danh lang băm thì đời này của ông sẽ kết thúc.
Nhà họ Tôn cũng sẽ đi đời nhà ma.
Trình Kiêu vỗ vai Ninh Lan, ôn hoà bảo: “Dì Lan đừng lo, cứ giao chuyện này cho con đi.”
“Con có cách giải quyết à?” Ninh Lan căng thẳng hỏi.
Trình Kiêu nghĩ một chút rồi nói: “Có thể giải quyết bằng tiền thì đều không phải vấn đề, mấu chốt là làm sao thoát khỏi tội danh lang băm.”
“Thế này đi, để con đi nói chuyện với ông chủ.”
“Được, vất vả cho con rồi Tiểu Kiêu.” Ninh Lan lau nước mắt, nhẹ nhõm nói.
Tôn Mạc lạnh lùng nói: “Anh không cần lãng phí tâm cơ đâu, cho dù anh chịu bỏ tiền thì ông chủ cũng sẽ không ra mặt chứng minh cho anh đâu.”
Trình Kiêu nhìn Tôn Mạc, xem ra cô ta đã biết anh định làm gì.
“Không thử làm sao biết có được hay không.”
Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Nói xong, Trình Kiêu bước vào cửa hàng.
Tử Vân Các có thể nổi danh lẫy lừng ở Hà Tây đúng là cũng do có vốn liếng.
Trình Kiêu vừa vào cửa hàng dã cảm nhận được một số đồ có cổ khí.
Thông thường trong cửa hàng đồ cốt, có được một hai món đồ là hàng thật đã là rất hiếm rồi. Thế nhưng Tử Vân Các này lại có đến mấy món đồ thật, có thể thấy vốn liếng nhiều đến mức nào.
Có lẽ là vì Tôn Đại Hải nên hôm nay cửa hàng không mở bán, chỉ có một ông chủ béo mập chừng năm mươi tuổi hơi hói ở trong cửa hàng.
Cũng chính là người đàn ông to béo vừa cãi nhau với Tôn Đại Hải khi nãy.
“Ông chủ, cuốn Ngũ Long Thần Châm kia là hàng giả.” Trình Kiêu nói với giọng khẳng định.
Ông chú béo đen mặt, giận dữ quát: “Cậu bớt nói linh tinh đi! Tử Vân Các của tôi sao có thể bán hàng giả được?”