Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 852




CHƯƠNG 852

Người thanh niên kia đột nhiên khiếp sợ đứng sững tại chỗ!

Những học sinh kia cũng bị sốc trừng muốn lòi mắt, nhìn cảnh tượng này mà không thể tin được!

Trương Nham và Thẩm Trung Thư sững sờ, há hốc mồm!

Chung Phi Vũ ban đầu thì sốc, nhưng sau đó là mừng rỡ.

Thẩm Trung Thư hồi thần lại, nhìn Chung Phi Vũ, lúng túng cười: “Tiểu Vũ, vừa rồi anh chỉ đang nói đùa với em thôi, em đừng tưởng thật!”

“Thật sao?” – Chung Phi Vũ cười khẩy, xoay người rời đi không trả lời.

Tôn Mạc sắc mặt khó coi, trong lòng thầm thở dài một tiếng: “Đúng là khiến người ta bất ngờ, ông trùm Mã lại chọn Trình Kiêu mà từ bỏ nhà họ Lục Giang Nam. Chẳng lẽ là vì y thuật của Trình Kiêu ư?”

Sau khi sững sờ một lúc, Lục Thiên Hào kinh ngạc kêu lên: “Sao có thể! Chuyện gì vậy? Anh Đao sao anh lại tôn kính anh ta như vậy?”

Sở Minh Thành và Thượng Quan Thanh Thiền nhìn nhau, ánh mắt lộ rõ sự kinh ngạc.

Xem ra, vị giảng viên tạm thời này không hề đơn giản!

Lục Thiên Hào, lại đánh giá thấp kẻ thù một lần nữa!

Tô Thanh Nham nhìn cảnh này, sắc mặt già nua cũng chấn kinh, nhớ tới vừa rồi mình muốn giải quyết chuyện này cho Trình Kiêu, khuôn mặt già nua không khỏi đỏ lên.

Người thanh niên thận trọng nhìn anh Đao đang cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Anh Đao, rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Anh có nhận nhầm người không?”

Anh Đao lườm anh ta một cái rồi quát: “Nói tào lao gì đấy, anh Trình là khách quý của Mã Gia, tao còn nhìn nhầm được à!”

Anh Đao cười khổ trong lòng, nói là khách quý của Mã Gia, nhưng thật ra lại là chủ nhân của Mã Tài. Tên của Trình đại sư, không có sự đồng ý của Trình Kiêu, Anh Đao thật sự không dám dễ dàng tiết lộ ra ngoài.

“Khách quý của Mã Gia!” – Thanh niên lại giật mình lần nữa, anh mắt nhìn Trình Kiêu đầy kinh hãi.

Trình Kiêu liếc nhìn anh Đao, nhẹ nhàng nói: “Đứng dậy đi!”

Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Anh Đao như được đại xá, lau mồ hôi lạnh trên trán, cung kính đứng ở một bên, trông như đang chờ được sai bảo.

Trình Kiêu nhìn anh Đao, có hứng thú hỏi: “Nói cho tôi biết, ai kêu anh tới?”

Anh Đao có chút khó xử, len lén nhìn Lục Thiên Hào. Thực lực của nhà họ Lục ở Giang Nam, đừng nói là anh ta, ngay cả Mã Tài cũng không dám đắc tội.

Tuy nhiên, nhà họ Lục ở Giang Nam tuy hùng mạnh, nhưng so với Trình đại sư có thể quyết định sống chết bằng một lời nói, một tên bắn quỷ thần, anh Đao đương nhiên hiểu rõ phải lựa chọn như thế nào.

“Anh Trình, là cậu chủ Lục Thiên Hào nhà họ Lục ở Giang Nam bảo tôi tới! Anh ta nói muốn tôi giúp anh ta xử lý một người, nhưng không ngờ người đó lại là ngài! Nếu không, cho dù cho tôi tám lá gan, tôi cũng không dám tới!”

Khi nói chuyện, anh Đao cứ lặng lẽ quan sát Trình Kiêu, sợ Trình Kiêu sẽ tức giận.

Thấy anh Đao bán đứng Lục Thiên Hào, người thanh niên lúc này rốt cuộc cũng hiểu ra.

Không đợi Trình Kiêu hỏi, anh ta đã vội vàng trả lời: “Anh Trình, Lục Thiên Hào bảo tôi đóng giả bệnh nhân đến làm phiền anh. Dù anh có nhìn ra được bệnh của tôi hay không thì tôi cũng sẽ viện cớ làm khó.”