Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 851




CHƯƠNG 851

Trái tim Chung Phi Vũ chùng xuống, điều cô sợ nhất chính là điều kiện này, nhưng cô cũng hiểu rằng Thẩm Trung Thư nhất định sẽ đưa ra điều kiện này.

Chung Phi Vũ nghiến răng nói: “Được, tôi có thể đồng ý thử hẹn hò với anh, nhưng về phần có được hay không thì tôi không thể đảm bảo được!”

Thẩm Trung Thư cười nói: “Tiểu Vũ, em nhầm rồi, điều kiện của anh không phải để em hẹn hò với anh, mà là để em làm bạn gái của anh!”

Chung Phi Vũ hơi giật mình, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Thẩm Trung Thư, cô ấy dự đoán Thẩm Trung Thư sẽ ra mấy cái điều kiện vô liêm sỉ, nhưng cô ấy vẫn đánh giá thấp mức độ vô liêm sỉ của Thẩm Trung Thư.

Cô ấy nghĩ rằng Thẩm Trung Thư sẽ nhân cơ hội ép cô hẹn hò với anh ta. Nhưng cũng là ép buộc, thì sao Thẩm Trung Thư không lấn tới bước nữa?

Chung Phi Vũ tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Trung Thư, lạnh giọng nói: “Thẩm Trung Thư, tôi biết anh đáng khinh, nhưng không ngờ trình độ đê hèn của anh lại có thể làm mới nhận thức của tôi đến vậy!”

Thẩm Trung Thư vẻ mặt vô tội, nhún vai nói: “Tiểu Vũ, anh không thích nghe câu này của em. Em bảo anh cứ ra điều kiện mà, bây giờ anh nói ra rồi em lại không vui.”

“Nhưng không sao, em có thể từ chối điều kiện của anh, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ ép buộc!”

Nói xong, Thẩm Trung Thư khẽ mỉm cười, ra vẻ đã tính toán sẵn trong lòng.

Chung Phi Vũ hít một hơi thật sâu, cô coi như đã biết rõ sự đê hèn của Thẩm Trung Thư.

Tuy nhiên, Chung Phi Vũ vẫn đang cân nhắc xem có đồng ý với điều kiện này hay không.

Mặc dù cô ấy rất muốn giúp Trình Kiêu, nhưng điều kiện của Thẩm Trung Thư vượt quá những gì cô ấy có thể chấp nhận. Hơn nữa, Thẩm Trung Thư rõ ràng đã hiểu lầm tình cảm của cô ấy dành cho Trình Kiêu. Cô ấy có thể hứa với Thẩm Trung Thư một số điều kiện cho Trình Kiêu, nhưng cô ấy sẽ không bao giờ phản bội chính mình.

Nếu Chung Phi Vũ không thể tìm ra giải pháp, thì cô ấy sẽ từ chối điều kiện của Thẩm Trung Thư.

Ngay khi Chung Phi Vũ đang vắt óc suy nghĩ, Tô Thanh Nham lại lên tiếng.

“Anh Đao, thần y Trình là vị khách quý mà tôi mời. Nếu anh ấy có gì mạo phạm, mong anh rộng lượng bỏ qua. Đương nhiên, nếu anh Đao có điều kiện gì, tôi sẵn sàng tự mình chịu trách nhiệm!”

Thanh niên bên cạnh anh Đao chế nhạo: “Ông gánh nổi à!”

“Để thằng nhóc đó quỳ lạy tôi và xin lỗi trước đã!”

Lục Thiên Hào nở một nụ cười đắc ý trên mặt, như thể không thèm che giấu.

Nhìn Sở Minh Thành và Thượng Quan Thanh Thiền, anh ta tự đắc chế nhạo: “Nhìn thấy chưa, tiếp đây các người chuẩn bị xem kịch hay đi! Thằng nhãi kia bị doạ cho ngu người rồi.”

Chu Minh Thành và Thượng Quan Thanh Thiền liếc mắt nhìn Trình Kiêu đang mặt không chút cảm xúc, bọn họ cảm thấy Trình Kiêu không giống như đang bị doạ cho ngu người, mà ngược lại có cảm giác không thèm quen tâm.

Anh Đao cuối cùng cũng định thần lại, nghe thấy thanh niên vẫn còn gào mắng, liền lập tức đá người thanh niên một phát bay ra ngoài.

“Anh Đao, sao anh lại đá em?” – Người thanh niên chật vật đứng dậy, vẻ mặt khó hiểu hỏi.

Anh Đao mặc kệ anh ta, khúm núm đi đến bên Trình Kiêu, cung kính cúi đầu chào Trình Kiêu: “Anh, anh Trình, Tiểu Đao hân hạnh được gặp anh Trình!”