Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 836




CHƯƠNG 836

Lục Thiên Hào khinh thường, cười nói: “Nhìn qua là biết ung thư gan, trời trời! Loại y thuật này lần đầu tôi nghe đấy, hôm nay nhất định phải học hỏi mới được!”

“Ê nhóc, tuyệt kỹ nhìn qua là biết ung thư gan, thể hiện chút xem nào!”

Lục Thiên Hào khinh thường, cười chế nhạo.

“Chuyện này…” Tô Thanh Nham lúng túng, ban đầu Trình Kiêu nhìn qua là nhận ra bệnh ung thư gan, tuy rằng ông ta biết Trình Kiêu không làm trò gian dối, nhưng nói thật, đến ông ta cũng cảm thấy nghi ngờ.

Ung thư gan giai đoạn đầu rất khó phát hiện, dù cho có máy móc tân tiến đến đâu đi chăng nữa, thế mà Trình Kiêu lại lập tức kết luận bệnh nhân bị ung thư gan, sự việc này đã lật đổ thường thức về y học, cho dù là ai cũng không thể nào quên được.

Trình Kiêu dường như nhìn ra sự lúng túng của hiệu trưởng Tô, nhẹ nhàng nói: “Không sao, tôi đồng ý với yêu cầu của họ.”

Lục Thiên Hào nhất thời đắc ý: “Nhóc con, cậu đúng là rất giỏi chống đỡ! Lát nữa không nhìn ra được gì thì đừng có mà nói bậy nha!”

Phần lớn sinh viên trong phòng cũng nhìn Trình Kiêu với tâm thế cười trên sự đau khổ của người khác, chờ Trình Kiêu bị cười nhạo.

Trình Kiêu không để ý, bước xuống bục giảng, liếc nhìn nữ sinh thấp bé ở bàn học phía bên trái, trên mặt có nhiều vết nám.

Trình Kiêu mặt không cảm xúc, nhẹ nhàng nói: “Mặt nhiều vết nám, thân thể suy nhược, tụ huyết nhiều chỗ, chú ý khai thông.”

Cô gái nọ giật mình, mắc cỡ đỏ mặt, cúi đầu lẩm bẩm như muỗi kêu: “Giảng viên, vậy có biện pháp gì để khai thông không?”

Trình Kiêu đi tới trước mặt cô ta, cầm cây bút trên bàn, viết đơn thuốc vào sổ tay.

“Dựa theo đơn thuốc và liều lượng ghi trên này, mỗi ngày ba lần, năm ngày sau sẽ thấy hiệu quả!”

Nữ sinh như nhặt được kho báu, mừng rỡ cầm đơn thuốc của Trình Kiêu lên nghiên cứu.

Thể chất cô ta là âm hàn, mỗi lần đến tháng đều đau đến chết đi sống lại, nhưng lại xấu hổ không nói ra, nếu như Trình Kiêu có thể chữa khỏi bệnh cho cô ta, cô ta nhất định sẽ coi anh là đại ân nhân của mình.

Sau đó, Trình Kiêu nhìn cậu nam sinh bên cạnh, cậu ta hơi đỏ mặt, không biết là do kích động hay vốn dĩ da mặt đã thế

“Da mặt đỏ, kinh mạch rối loạn, nội nhiệt nặng, bệnh trĩ dẫn đến chảy máu!”

“Ha ha…” Đám sinh viên phá lên cười.

Nam sinh kia ngượng ngùng, cúi đầu lắp bắp: “Đâu, đâu có!”

Nhưng giọng cậu ta còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu.

Trình Kiêu mặc kệ, cầm giấy bút trên bàn lên bắt đầu viết đơn thuốc.

“Là sinh viên đại học y, chẳng lẽ cậu lại không biết nguy cơ của việc giấu giếm bệnh tật, không muốn trị liệu sao?”

Trình Kiêu viết xong đơn thuốc thì hờ hững nói: “Một ngày ba lần, sắc với nước ấm, trong ba ngày sẽ có hiệu quả!”

Nam sinh mặt mày rạng rỡ, vội vàng cầm đơn thuốc lên, nghiêm túc nhìn nó.