Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 773




CHƯƠNG 773

Cho nên những nhân vật nổi tiếng đương nhiên sẽ không tha cho Trình Kiêu.

Vương Đỗ Lan nhíu mày, nhìn về phía Trình Kiêu. Bà phát hiện Trình Kiêu đối mặt với rất nhiều ông trùm, nhân vật nổi tiếng kia, vẻ mặt vẫn tự cao tự đại như vậy.

“Ôi, giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời! Cậu nhóc này vẫn cuồng vọng như vậy!”

“Cậu nhóc à, cậu đi đi! Tập đoàn Đông Vương của tôi không cần sự thương hại của cậu!”

Mặc dù trong lòng Vương Đỗ Lan rất thất vọng về tính cách cuồng vọng của Trình Kiêu, nhưng bà vẫn không nhẫn tâm để Trình Kiêu bị liên lụy vào.

Lâm Ngọc hiểu rõ tâm tư của Vương Đỗ Lan, nhìn về phía Trình Kiêu nghiêm túc nói: “Trình Kiêu, cậu nghe lời, mau đi đi! Cậu không thay đổi được điều gì đâu. Cảm ơn lòng tốt của cậu, cậu mau đi đi!”

Trình Kiêu mỉm cười, nói với vẻ thần bí: “Tôi không thể đi. Nếu tôi đi, ai tới giúp tập đoàn Đông Vương chứ!”

“Thằng nhóc nhà cậu vẫn cuồng vọng thật đấy! Tôi đã nói tập đoàn Đông Vương không cần cậu thương hại, cũng không cần cậu giúp đỡ rồi, cậu mau đi đi!” Vương Đỗ Lan cảm thấy may mắn vì Trình Kiêu không phải là con trai bà, nếu không bà sẽ không nhịn được mà muốn nhéo lỗ tai anh mất.

Nhiều ông trùm nổi tiếng như vậy còn chịu khuất phục trước sự uy hiếp của nhà họ Tống, đứng ở phía xa. Cậu là một vệ sĩ nhỏ bé, dựa vào đâu mà dám mở miệng nói ra những lời ngông cuồng như vậy?

Lâm Ngọc cũng hơi giận. Trình Kiêu thật sự quá cuồng vọng!

Lưu Hòa Dân cười lạnh, nói đầy vẻ giễu cợt: “Thằng nhóc, chỉ dựa vào cậu cũng xứng để nói giúp tập đoàn Đông Vương sao? Có phải cậu vẫn chưa tỉnh ngủ không? Cậu không vẩy nước tiểu ra soi lại bản thân cậu, xem mình là ai?”

“Nếu tôi muốn, tôi có thể đổi mấy chục vệ sĩ nhỏ bé như cậu mỗi ngày. Mau cút đi, đừng ở đây cho thêm mất mặt xấu hổ nữa!”

“Đúng vậy, thằng nhóc mau cút đi, đừng ở đây nói khoác không biết ngượng nữa!”

Ánh mắt Trình Kiêu bình tĩnh nhìn về phía Lưu Hòa Dân.

“Kiếp trước, tôi nhớ Lưu Hòa Dân này vì lấy lòng nhà họ Tống, luôn nhằm vào tập đoàn Đông Vương, thậm chí còn hắt rượu lên người tôi trong một bữa tiệc. Lần này, thu trước ít lợi tức đã!”

Trình Kiêu đột nhiên cười chế giễu, nói: “Ông là tổng giám đốc Lưu của tập đoàn Phúc Lâm à? Địa vị của tập đoàn Phúc Lâm ở Trung Châu chỉ sau nhà họ Tống, không ngờ ông lại làm một con chó của nhà họ Tống!”

Lưu Hòa Dân đờ mặt ra. Cho dù ông ta nương tựa vào nhà họ Tống, nhưng… nhưng cũng không phải là mong muốn thật sự của ông ta. Trình Kiêu làm vậy là xát muối vào miệng vết thương của ông ta đấy.

Những người khác trên bàn số một nhìn về phía Lưu Hòa Dân với ánh mắt phức tạp. Thậm chí, trong ánh mắt của hai người còn lộ vẻ hả hê trên nỗi đau của người khác.

Ông nói chúng tôi nương tựa vào nhà họ Tống thì cũng thôi, bởi vì công ty của chúng tôi quá nhỏ, ôm lấy bắp đùi của nhà họ Tống sẽ có lợi cho chúng tôi.

Mà tập đoàn Phúc Lâm của Lưu Hòa Dân ông có thực lực gần với tập đoàn Hoa An của nhà họ Tống, nếu phát triển tốt, không chừng qua mấy năm nữa lại vượt qua nhà họ Tống.

Nhưng không ngờ ông cũng nương tựa vào nhà họ Tống giống như chúng tôi, trở thành một con chó của nhà họ Tống.