Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 697




CHƯƠNG 697

“Vậy thì tốt. Tôi còn có việc, phải đi trước, cậu đừng đi theo tôi nữa.” Lâm Ngọc nói.

“Được.” Trình Kiêu mỉm cười đồng ý, nhìn theo Lâm Ngọc rời đi.

Lâm Ngọc đi vài ba bước lại quay đầu nhìn lại, hình như rất không yên tâm về Trình Kiêu.

“Ánh mắt cậu nhóc này nhìn tôi thật kỳ lạ? Cảm giác lại giống như đã quen biết tôi từ lâu vậy!”

“Chẳng qua tôi không phát hiện ra sự ác ý trong ánh mắt cậu ta, trái lại đầy vẻ quan tâm.”

“Đúng là cậu nhóc kỳ lạ!”

Trình Kiêu thấy Lâm Ngọc đã rời đi, nụ cười trên mặt cũng biến mất.

“Chị Lâm Ngọc, tôi rất tò mò, ngày mai chị định làm gì?”

Lâm Ngọc thuê Trình Kiêu làm vệ sĩ riêng, rõ ràng không định dùng vệ sĩ của tập đoàn Đông Vương. Nói cách khác, việc Lâm Ngọc muốn làm là giấu Vương Đỗ Lan.

Trình Kiêu tin tưởng Lâm Ngọc tuyệt đối sẽ không làm chuyện phản bội mẹ, cho nên anh càng tò mò, không biết Lâm Ngọc sắp làm gì?

Trên sân khấu, tiết mục biểu diễn của Dương Oánh đã kết thúc, đổi thành một minh tinh mới ra sân.

Trình Kiêu thấy hơi quen mắt nhưng đã quên mất tên của minh tinh kia.

Trình Kiêu đi về phía lối đi của hậu trường, định tới gặp Dương Oánh.

Nhưng người đại diện Trần Tê Phượng đột nhiên chạy ra khỏi lối vào hậu trường, đầu tóc rối bời, có phần chật vật.

“Sao vậy?” Trong lòng Trình Kiêu nhất thời nặng nề. Xem ra Dương Oánh gặp phải rắc rối rồi.

“Ngài Trình, Tiểu Oánh bị Tiền Gia Hào bắt đi rồi. Ngài mau qua cứu cô ấy!” Trần Tê Phượng thở không ra hơi nói.

Gương mặt Trình Kiêu lạnh lùng. Tiền Gia Hào này còn chưa chịu từ bỏ ý định thật à?

“Cô dẫn tôi qua đó!”

Trần Tê Phượng vội kêu lên: “Ngài Trình, bọn họ kéo Tiểu Oánh lên xe rồi!”

“Cô lái xe, chở tôi đuổi theo.” Trình Kiêu nói.

“Được!”

Hai người ra ngoài, đúng lúc có một chiếc xe Mercedes màu đen rời đi ngay trước mặt hai người.

“Đó là xe của Tiền Gia Hào!” Trần Tê Phượng khiếp sợ, kêu lên một tiếng.

“Đừng lo lắng, mau đuổi theo.” Trình Kiêu nói.

Với tính cách của Tiền Gia Hào, Dương Oánh rơi vào trong tay anh ta, chắc hẳn sẽ bị phải chịu nhục.

Bọn họ nhất định phải đuổi theo Tiền Gia Hào, không thể cho anh ta có thời gian làm chuyện xấu được.

Trình độ lái xe của Trần Tê Phượng không tệ, chạy hơn một giờ vẫn bám sát chiếc xe của Tiền Gia Hào.

Chiếc xe của Tiền Gia Hào vẫn chạy về phía bến cảng.

Sau đó, chiếc xe của Tiền Gia Hào đỗ ở bến cảng.

Tiền Gia Hào lập tức xuống xe, nhìn chiếc xe phía sau sắp lái tới thì hét lớn: “Mau, mau chóng lên du thuyền!”

Hai tên đàn em áp giải Dương Oánh lên du thuyền.