Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 643




CHƯƠNG 643

Ba ngày sau, Thư Nam khó chịu tỉnh lại từ trong trạng thái tu luyện, vì anh ta đã không thể hấp thu linh khí thiên địa được nữa.

Một tháng sau, linh khí trong người Trình Kiêu đã đạt tới mức độ bão hoà, đang tìm thời cơ đột phá.

Lại khoảng một tháng trôi qua, cuối cùng Trình Kiêu cũng thành công.

Thời tiết chuyển lạnh, cuối thu mát mẻ.

Lúc này đã là cuối mùa thu, cỏ cây bắt đầu lụi tàn.

Một cơn gió thổi qua, lá khô tung bay, trông càng đìu hiu hơn.

Trình Kiêu đã di chuyển từ trong phòng đi tới sân thượng để tu luyện từ lâu.

Một cơn gió kéo theo vô số lá khô như bươm bướm bay xuống người Trình Kiêu. Nhưng vừa đi tới trong phạm vi cách Trình Kiêu ba mét đã bị một lực lượng vô hình ngăn cản.

Gió sương mưa tuyết, đều là như thể.

Trình Kiêu ngồi ở sân thượng một tháng, nhưng trên người không dính một hạt bụi, tựa như tiên giáng trần vậy.

Một lực lượng dâng lên từ trên người Trình Kiêu, nhưng lực lượng này cũng rất nhẹ nhàng, không mạnh mẽ như trước đây.

Một năng lượng kỳ lạ nhanh chóng tập trung về phía thân thể của Trình Kiêu.

Phần đầu của Trình Kiêu chợt loé lên ánh sáng màu vàng.

Cũng giống như một cánh cửa thần bí nối đến thế giới mới nào đó được mở ra.

Trong bầu trời quang đãng chợt xuất hiện một đôi mắt.

Chợt loé lên rồi biến mất!

Trình Kiêu mở to mắt.

“Đột phá Thông Thần, mở ra thần tàng, thần thông tự sinh!”

Khi nãy, Diệp Huyên đã mở ra thần tàng đầu tiên, thần tàng Thiên Linh.

“Kiếp trước, mình mở ra thần tàng đầu tiên, đạt được thần thông cao cấp!”

“Kiếp này, mình dùng thần hồn tu luyện lại, nhưng chỉ có được một thần thông kỳ lạ thôi ư?”

“Rốt cuộc thần thông này là gì?”

Trình Kiêu không nghĩ ra, anh ngơ ngác nhìn lên bầu trời, trên người không có thay đổi gì.

Có điều mắt trái của Trình Kiêu đã hoàn toàn biến thành màu đen, mắt phải thì hoàn toàn biến thành màu trắng.

Giống như hình vẽ âm dương trong thái cực vậy.

Lúc Trình Kiêu tập trung chú ý, những gì anh nhìn thấy chợt trở nên khác đi.

Trình Kiêu nhìn lá cây trước mắt, khi anh tập trung chú ý, lá cây khô héo trước mắt lập tức biến mất.

Sau đó, lá cây biến thành những sợi dây màu đen chằng chịt, nhỏ hơn sợi tóc gấp trăm lần.

Sợi dây đen tạo thành hình dáng lá cây, có điều đầu của nó lơ lửng trong hư không, không biết nối liền đến đâu.

Trình Kiêu lại nhìn về phía một hòn đá, hòn đá kia cũng lập tức biến thành dây đen chằng chịt, vô số đầu dây lơ lửng trên hư không, không biết là nối đến đâu.