Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 634




CHƯƠNG 634

“Chú Tôn, chú đã suy nghĩ kỹ chưa? Là chịu thua hay tỷ thí?” Cốc Sinh Ngọc ngả ngớn hỏi.

Sắc mặt Tôn Mạc và Lưu Tào Khang tái mét, chẳng trách bắt đầu từ lúc mới đến, Cốc Sinh Ngọc đã thể hiện khí thế kiêu ngạo như đứng đầu nơi này rồi.

Thì ra là vì anh ta dẫn theo hai cao thủ siêu cấp!

Tôn Đại Hải sa sầm mặt nói với Tôn Mạc: “Mạc Mạc, nếu ông nội con đã đồng ý chuyện này thì không thể tránh khỏi được!”

“Con tỷ thí với cậu ta đi!”

Tôn Mạc tỏ vẻ hoảng hốt: “Ba, con đấu cái gì với anh ta được? Ngay cả ông nội mình trông ra sao con còn chưa nhìn thấy, tại sao phải chịu trách nhiệm vì cá cược của ông ấy chứ!”

Cốc Sinh Ngọc khẽ mỉm cười: “Nhà họ Tôn của cô và nhà họ Cốc của tôi đều là thế gia trung y, đương nhiên là đấu y thuật rồi.”

“Yên tâm, nếu em gái Mạc Mạc thắng được tôi thì cô cũng không cần gả cho tôi, sẽ đổi thành tôi ở rể nhà cô.”

“…” Tôn Mạc tức muốn nổ phổi.

“Nếu tôi thắng, việc cá cược này có thể bị huỷ không?” Tôn Mạc tức giận nhìn Cốc Sinh Ngọc.

Cốc Sinh Ngọc cười đáp: “Nếu cô thắng, cô có thể tuỳ ý lựa chọn!”

“Nhưng một người vừa đẹp trai vừa tuổi trẻ tài cao như tôi, chẳng lẽ em gái Mạc Mạc không động lòng sao?”

Tôn Mạc không đáp lại lời anh ta, nói thẳng: “Đấu thế nào?”

Cốc Sinh Ngọc ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói: “Chỉ cần trong phạm vi y thuật, tuỳ cô chọn.”

Tôn Mạc cố ép bản thân phải bình tĩnh, cẩn thận quan sát Cốc Sinh Ngọc.

“Cái tên nói nói năng vô lễ, thái độ ngông cuồng, dù anh ta xuất thân từ thế gia trung y cũng chưa chắc có thực tài.”

Tôn Mạc im lặng suy nghĩ, sau đó lạnh lùng nói với Cốc Sinh Ngọc: “Vậy chúng ta thi đấu khám bệnh hiện trường đi!”

Cốc Sinh Ngọc nhẹ nhàng đồng ý: “Được thôi!”

Tôn Mạc nhìn về phía Tôn Đại Hải: “Ba, ba tìm mấy vị tiền bối đức cao vọng trọng làm trọng tài, con và anh ta sẽ thi đấu trực tiếp!”

Tôn Đại Hải đảo mắt nhìn xung quanh, Phó hội trưởng Đường lập tức ra mặt nói: “Xem như tôi là một trọng tài đi, được chứ?”

Tôn Đại Hải chắp tay nói: “Phó hội trưởng Đường thân phận cao quý, đương nhiên là một sự lựa chọn tốt rồi.”

Lục Thần Y cũng ra mặt: “Tôi cũng xem như một trọng tài!”

“Vậy thì tốt quá.” Tôn Đại Hải biết ơn nói.

Ông Dương cất lời: “Tôi là người của Hà Tây chúng ta, cũng không thân quen với Phó hội trưởng Đường và Lục Thần Y, nếu mọi người không chê y thuật của tôi thì xem như tôi cũng là một trọng tài!”

“Cảm ơn anh Dương.” Tôn Đại Hải chắp tay nói.