Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 633




CHƯƠNG 633

“Ông nội con và ông cụ nhà họ Cốc đã đánh cược trên mâm cơm. Chờ đến khi con của ba và Cốc Thiên Sơn mười tám tuổi, hai nhà sẽ lại tiến hành so tài.”

“Nếu con thua sẽ phải gả tới nhà họ Cốc.”

Tôn Mạc tức giận tới mức ngực phập phồng kịch liệt. Cô ta thật sự không ngờ, bây giờ đã là thời đại nào rồi, thế mà còn có vụ đánh cược hoang đường như vậy!

“Vụ đánh cược này được quyết định lúc nào? Sao con không có chút ấn tượng gì?” Tôn Mạc hỏi.

“Khi đó ba còn chưa quen biết mẹ con đâu? Con đương nhiên sẽ không biết rồi!” Tôn Đại Hải cười gượng nói.

Tôn Mạc tức giận cười: “Hoang đường! Nếu ba và mẹ sinh một đứa con trai thì sao chứ? Cưới thế nào?”

Tôn Đại Hải nói: “Nếu là con trai, vậy con gái của nhà họ Cốc lại ở rể. Nếu hai nhà đều là con trai hoặc đều là con gái, vậy bên thua phải tới nhà đối phương làm người hầu ba năm!”

Tôn Mạc đột nhiên kích động muốn nôn ra máu, vụ đánh cược này quả thật chính là trò cười lớn trong thiên hạ!

“Đúng là hoang đường!” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tôn Mạc cố kìm nén cơn giận, nghiến chặt răng: “Tôi cũng không phải người của thế gia trung y, chuyện cá cược thế này không liên quan đến tôi!”

Tôn Đại Hải cau mày, không nói gì.

Lưu Tào Khang lạnh lùng nhìn chằm chằm Cốc Sinh Ngọc, trầm giọng nói: “Đúng thế, Mạc Mạc không phải người của thế gia trung y các người, cho nên cô ấy không cần tuân thủ việc cá cược của các người!”

Cốc Sinh Ngọc cười châm chọc, ánh mắt nhìn Tôn Mạc tràn đầy nguy hiểm.

“Cô sinh ra là người của thế gia trung y, trên người cô đã có dấu ấn của thế gia trung y, không phải cô muốn chối bỏ là có thể chối bỏ!”

Dứt lời, Cốc Sinh Ngọc vung tay lên với hai thanh niên phía sau, hai người đó lạnh lùng đi về phía Tôn Mạc.

“Các người muốn làm gì?” Tôn Mạc sợ đến mức vội vàng lùi về sau, trốn sau lưng Lưu Tào Khang.

Sắc mặt Lưu Tào Khang lập tức thay đổi, anh ta giơ hai tay muốn chặn hai người này lại.

“Các người suy nghĩ cho kỹ, nơi này không phải thế gia trung y của các người, không cho phép các người muốn làm gì thì làm.”

Hai người kia đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng lóe lên, lướt qua Lưu Tào Khang, một trái một phải muốn bắt lấy Tôn Mạc.

“Dừng tay!”

Vào lúc hai người sắp nắm lấy bả vai của Tôn Mạc, Tôn Đại Hải chợt hét to, đứng dậy.

Cốc Sinh Ngọc lười biếng ra lệnh: “Dừng lại đi!”

Hai thanh niên nhanh chóng lùi về,  chỉ trong nháy mắt đã đứng sau lưng Cốc Sinh Ngọc.

Mọi người trong đại sảnh đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

‘Sao tốc độ của bọn họ nhanh thế, chẳng lẽ hai người này đều là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết!”

“Đúng thế, tôi chỉ thấy có một cái bóng thoáng loé lên, sau đó người đã trở lại chỗ cũ rồi!”

Mấy người như Phó hội trưởng Đường và Lục Thần Y đều rất kinh ngạc, tốc độ của hai người này vượt xa người bình thường.

Thực lực của những gia tộc ẩn thế này thật sự khó mà tưởng tượng nổi!