Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 610




CHƯƠNG 610

Tôn Mạc nghiêm túc nói: “Mẹ, mẹ không cần quan tâm đến chuyện của con, bây giờ con đã trưởng thành rồi, con biết mình đang làm gì!”

Tôn Mạc im lặng một lát, sau đó ngẩng cao cổ, lớn tiếng nói.

“Đàn ông mà Tôn Mạc tôi thích là phải được lựa chọn kỹ lưỡng từ gia thế, tướng mạo và cả năng lực. Sao tôi có thể thích một tên vô dụng như thế được?”

“Cho nên, bây giờ tôi chính thức tuyên bố, hôn lễ tổ chức lúc trước không có giá trị nữa!”

“Từ nay về sau, tôi và Trình Kiêu không còn quan hệ gì cả!”

Đại sảnh rất yên tĩnh, chỉ có giọng nói lạnh lùng và chứa đựng sự giễu cợt của Tôn Mạc.

Sau đó, Tôn Mạc lấy chiếc nhẫn đính hôn đã chuẩn bị sẵn ra, sải bước đi chậm tới trước mặt Trình Kiêu, giày cao gót giẫm trên mặt đất phát ra tiếng cộp cộp.

“Dù anh có đồng ý hay không thì hôn ước giữa chúng ta vốn không hề có giá trị pháp luật gì. Bây giờ, tôi tuyên bố chúng ta không còn quan hệ nữa!”

Tôn Mạc chậm rãi đưa chiếc nhẫn đến trước mặt Trình Kiêu.

Sau đó cô ta buông tay, chiếc nhẫn rơi xuống đất, tạo thành tiếng vang lanh lảnh.

“Xin lỗi, trượt tay, phiền anh tự nhặt lên.” Tôn Mạc tỏ vẻ vô cùng vui mừng như đã được giải thoát.

Đã biết bao lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng có thể phủi sạch quan hệ với tên vô dụng này.

Tôn Đại Hải hoàn toàn ngây người.

Ông biết có lẽ con gái sẽ làm ra chuyện quá đáng, nhưng ông không ngờ Tôn Mạc lại điên cuồng như thế!

Từ hôn, sỉ nhục ngay trước mặt mọi người…

Dù ông là ba ruột cũng cảm thấy quá đáng. Nếu ông đứng trên lập trường của Trình Kiêu, lúc này chắc chắn chỉ muốn tát cho con gái mình mấy bạt tai.

Có điều đương nhiên Tôn Đại Hải sẽ không làm thế.

Lúc trước ông tán thành cho Trình Kiêu ở rể là vì Tôn Mạc là con gái, không thể thay ông trở về gia tộc.

Cho nên ông muốn con của Tôn Mạc và Trình Kiêu giúp ông hoàn thành tâm nguyện.

Hy vọng có một ngày, đời sau của ông có thể trở về gia tộc. Cho những người đã đuổi ông đi nhìn thấy, lúc trước bọn họ đuổi ông khỏi gia tộc là một quyết định ngu xuẩn đến mức nào.

Nhưng Tôn Đại Hải cũng biết tâm nguyện vốn đã là mơ mộng hão huyền. Tỷ lệ hoàn thành quá mong manh, dù sao ông cũng chỉ biết được một vài y thuật ngoài mặt của gia tộc mà thôi.

Bây giờ con gái ông và con trai của Phó thị trưởng có tình cảm với nhau, Tôn Đại Hải cũng đã thấy hối hận vì trước đây đã đồng ý việc cưới xin của Tôn Mạc và Trình Kiêu.

Nếu hôm nay Tôn Mạc đã tuyên bố ly hôn trước mặt mọi người, đương nhiên Tôn Đại Hải sẽ không phản đối.

Có điều dù sao cũng là con gái ông quá đáng, chắc chắn Tôn Đại Hải sẽ không lên tiếng tán thành.

Ông chỉ nói một câu: “Hầy, con gái lớn không nghe lời mẹ! Vấn đề tình cảm giữa người trẻ tuổi các câu, ba cũng lười nhúng tay vào, các con tự quyết định đi!”

Tôn Đại Hải lên tiếng bày tỏ không can thiệp vào vấn đề tình cảm của những người trẻ tuổi, trên thực tế thì chẳng khác nào đang ủng hộ việc làm của Tôn Mạc.

Trong lòng mọi người thầm trào phúng: “Rõ ràng là nhìn trúng quyền thế của nhà họ Lưu người ta, muốn vứt bỏ người con rể đang ở rể tại nhà mình này, lại còn nói gì mà không muốn can thiệp vào vấn đề tình cảm của người trẻ tuổi, Tôn Đại Hải đúng là một lão hồ ly.”