Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 605




CHƯƠNG 605

Sau đó ông lại nhìn quyển sách rách rưới Trình Kiêu tặng trong tay Ninh Lan, thật sự là một trời một vực.

“Ba mở ra xem đi!” Tôn Mạc cười thần bí nói.

“Như thế không được hay cho lắm?” Tôn Đại Hải khựng lại, sao có thể mở quà của người ta tặng ngay trước mặt mọi người được?

Lúc này, ông Dương ở một bên đột nhiên đi tới, kinh ngạc nhìn hộp vuông Lưu Tào Khang tặng.

“Sao vậy? Anh Dương biết thứ này ư?” Tôn Đại Hải nghi ngờ hỏi.

Ông Dương nhìn tới nhìn lui, nghiên cứu một lúc lâu, vẻ mặt cũng ngày càng nghiêm túc hơn: “Chú em Tôn, nếu tôi nhìn không nhầm thì cái hộp này là hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ do Y Thánh giết hạc để lại!”

Cái gì!

Nghe ông Dương nói thế, đại sảnh lập tức xôn xao.

Đa số những người đến chúc thọ cho Tôn Đại Hải lần này đều là người của giới y học, đương nhiên đều biết đến tiếng tăm của hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ do Y Thánh giết hạc để lại.

“Không phải hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ đã thất lạc từ lâu rồi ư? Sao cậu ta có thể tìm thấy được?”

“Đúng thế, hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ là báu vật trong lịch sử giới y học Á tộc, tất cả thầy thuốc đã tìm kiếm nó biết bao nhiêu năm mà vẫn không thấy, sao cậu Lưu này có thể tìm thấy được?”

Tôn Đại Hải cũng nhìn ông Dương với ánh mắt ngạc nhiên, nghiêm túc hỏi: “Ông Dương, ông chắc chắn đây là hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ chứ?”

Ông Dương nhìn Lưu Tào Khang, đáp: “Tôi cũng không thể chắc chắn, chỉ từng nghe nói hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ được đặt trong một hộp gỗ tử đàn, dưới góc trái của hộp có hai chữ Tử Ngọ.”

Tôn Đại Hải vội vàng nâng hộp lên, quả nhiên nhìn thấy dưới góc trái của hộp có hai chữ rất nhỏ, chính là Tử Ngọ.

Lưu Tào Khang cười nói: “Lão tiền bối nói đúng, đây là hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ!”

“Cháu tình cờ nhìn thấy từ một người bạn nước ngoài, biết được thuật châm cứu của chú Tôn rất có thành tựu cho nên mới mua để tặng.”

Ông Dương đáp lời: “Thì ra là thế! Chẳng trách thầy thuốc của Á tộc chúng ta tìm kiếm mấy trăm năm cũng không thấy, thì ra là lưu lạc đến nước ngoài.”

“Lần này nhờ có cậu Lưu, mới có thể tìm lại báu vật trong lịch sử giới y học Á tộc!”

“Tôi xin cảm ơn cậu Lưu thay cho toàn bộ thầy thuốc của Á tộc!”

Lưu Tào Khang khom người đáp lễ: “Tiền bối không cần phải làm vậy, như thế tổn thọ vãn bối lắm!”

Ông Dương đứng thẳng người dậy, nhìn Lưu Tào Khang chăm chú, tỏ vẻ khen ngợi: “Được, được, được lắm! Cậu Lưu thân là con trai duy nhất của Phó thị trưởng Lưu, làm ra cống hiến to lớn cho giới y học Á tộc ta, chẳng những không kiêu ngạo mà còn vô cùng khiêm tốn, thái độ kính trọng tiền bối!”

“Được, được, Phó thị trưởng Lưu có một đứa con trai rất giỏi! Tôi dám khẳng định rằng, sau này thành tựu của cậu Lưu sẽ hơn cả ba cậu!”

Bây giờ ba của Lưu Tào Khang đã chắc chắn sẽ được thăng chức, ông Dương khẳng định Lưu Tào Khang có thể vượt qua ba của anh ta, vậy chẳng phải là sẽ thăng lên tỉnh sao?

Ông Dương này đúng là mạnh miệng!

Như thế có thể thấy ông Dương thật sự rất xem trọng Trình Kiêu!