Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 576




CHƯƠNG 576

“Haha, bình thường Cố Tu Nhiễm toàn là ai ông đây cũng xem thường hết, đi đâu cũng khoe nữ thần y  Linh chính là người yêu của cậu ta, lần này mất mặt ghê chưa!”

Tóm lại, trận quyết đấu liều mạng mà Trình Kiêu đã dự tính thì không đến, nhưng anh lại có được sự tán thưởng của mấy đứa bạn trời đánh.

Nhưng sau đó mấy tên này cứ hóng hớt mãi, thậm chí còn muốn Trình Kiêu nói kĩ càng mọi chuyện về việc quen biết Y Linh.

Trình Kiêu rời khỏi buổi kỷ niệm thành lập trường trước khi kết thúc, nếu không lát nữa sẽ bị người ta chặn không cho về.

Trình Kiêu không về phòng ngủ mà trở về căn biệt thự ở hồ Nguyệt Nha.

Anh đã gặp lại mấy đứa bạn trời đánh trong trường rồi, giờ cần tăng nhanh tiến độ tu luyện.

Trở lại biệt thự lầu Vọng Nguyệt, Thư Nam đang tu luyện ngoài sân nên Trình Kiêu không làm phiền anh ta mà nhẹ nhàng nhảy một cái lên sân thượng.

Với thực lực của Trình Kiêu bây giờ thì một tháng không ăn không uống cũng không sao.

Hôm sau, Ninh Cát Sơn Viện trưởng bệnh viện Nhân dân gọi điện thoại cho anh.

“Trình Thần y , cậu đang ở đâu vậy?” Giọng nói của Ninh Cát Sơn mang đầy mỏi mệt nhưng cũng đầy mong chờ.

“Viện trưởng Chu, có chuyện gì sao?” Trình Kiêu nhàn nhạt hỏi.

“Trình Thần y , lần này cậu nhất phải ra tay giúp đỡ, mong cậu cứu mạng sống của hai mươi tám đứa bé! Trừ cậu ra tôi không nghĩ được ai có thể cứu chúng nữa!” Giọng nói Ninh Cát Sơn đầy bất lực.

Trình Kiêu biến sắc: “Gặp mặt rồi nói!”

Mười giờ sáng, Trình Kiêu và Ninh Cát Sơn gặp nhau ở quán trà.

Mắt Ninh Cát Sơn đã đỏ, sắc mặt tái nhợt, bọng mắt sụp xuống, chỉ mới mấy tháng qua đi mà trông ông già đi hơn cả mười tuổi.

“Chuyện gì vậy?” Trình Kiêu lạnh nhạt hỏi.

Ninh Cát Sơn run run nói: “Trình Thần y , khoa sơ sinh của bệnh viện Nhân dân có hai mươi tám đứa bé bị viêm phổi, nhưng chúng tôi đã dùng hết mọi loại thuốc chống virus rồi mà bệnh tình không hề có chiều hướng tốt lên.”

“Rất nhiều bác sĩ có tiếng đã tập hợp ở Thủ đô , họ thành lập một tổ chuyên gia và đến đây cũng sắp ba ngày mà vẫn không tìm ra nguyên nhân gây bệnh. Mà hai mươi tám đứa bé đó thì sắp…”

Nói đến đây, dường như Ninh Cát Sơn không nỡ nói ra lời kế tiếp.

Trình Kiêu hiểu tâm trạng của Chu Thanh Hà, biết ông là một bác sĩ tốt rất có đạo đức nghề nghiệp.

“Dẫn tôi đi xem đi!”

Ninh Cát Sơn biết Trình Kiêu thích yên tĩnh, vốn dĩ ông ta còn định phải nhờ vả Trình Kiêu một phen, không ngờ ông ta còn chưa nói gì thì Trình Kiêu đã đồng ý rồi.

“Được, mời Trình Thần y  đi theo tôi!”

Trong phòng họp của bệnh viện Nhân dân.

Người ngồi kín cả phòng, ai nấy cũng là mấy bác sĩ đều đã trên năm mươi, mỗi một người ngồi ở đây đều là nhân vật có tầm ảnh hưởng trong giới y học của Á tộc.

Lúc này sắc mặt ai nấy cũng đầy bất lực.