Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 538




CHƯƠNG 538

Nhưng giáo viên dạy võ mới đến lại không cho là như thế.

Ông ta yêu cầu mỗi học sinh đều phải chú trọng thực chiến, nếu chỉ vì biểu diễn mà đi học võ thì học cũng chẳng đâu vào đâu.

Hơn nữa, đó cũng là sỉ nhục võ thuật.

Cho nên trong lúc học, giáo viên cũng sẽ bắt học sinh tiến hành đối kháng thực chiến.

Lúc đầu chỉ là đối kháng đơn giản, nhưng lâu dần, nó đã bị biến chất.

Có vài người bắt đầu lợi dụng tiết học võ để đánh người mình ghét.

Dần dà, những học sinh không giỏi võ sẽ gặp xui xẻo.

Dù giáo viên cũng nhìn ra lúc đối kháng thực chiến có người muốn dùng việc công trả thù riêng, nhưng ông ta cũng không ngăn cản.

Theo như lời của giáo viên thì có áp lực mới có động lực.

Như thế, những bạn học không coi trọng tiết học võ sẽ vì sợ bị đánh mà cố gắng học tập.

Có thể nói là cách này thật sự khiến trình độ võ thuật của các học sinh nâng lên một tầm cao mới, năng lực thực chiến cũng được nâng cao.

Đầu tiên, giáo viên giảng dạy một đống lý thuyết, sau đó tuyên bố bắt đầu đối kháng thực chiến.

“Học trò Cố Tu Nhiễm, em mở đầu đi, tìm một bạn học để biểu diễn cùng cho mọi người xem.” Giáo viên nhìn thanh niên đẹp trai, vóc người thon dài đang ngồi ở vị trí đầu, vui vẻ nói.

Cố Tu Nhiễm là người có trình độ võ thuật tốt nhất trong tất cả mọi người.

Cố Tu Nhiễm đứng dậy, đi tới bãi đất trống ở giữa, sắc mặt lạnh lùng. Khí thế kiêu ngạo người lạ chớ đến gần kia khiến mọi người cảm thấy áp lực.

Nhưng sự kiêu căng đó xuất hiện trên người Cố Tu Nhiễm lại khiến người ta cảm thấy vô cùng hợp lý.

Giống như là anh ta vốn nên kiêu ngạo như thế.

“Đẹp trai quá đi! Không hổ là hotboy của chúng ta!” Trong mắt một vài nữ sinh đều hiện lên hình trái tim.

“Liễu Tinh, cậu đến đối kháng với tôi!” Cố Tu Nhiễm nói với một nam sinh cường tráng bên tay phải.

Liễu Tinh lập tức vui mừng đứng dậy, đi tới giữa.

“Anh Cố, xin nương tay!” Liễu Tinh cười nói.

Liễu Tinh này là đàn em của Cố Tu Nhiễm, Cố Tu Nhiễm muốn giữ hình tượng cao quý trước mặt mọi người, Liễu Tinh chính là con chó cắn người mà anh ta nuôi.

“Liễu Tinh, em thiếu đòn đúng không? Nói nhảm gì đó, mau nhanh lên.” Giáo viên quát mắng.

“Vâng thưa thầy!” Liễu Tinh khẽ run rẩy.

“Chú ý!” Cố Tu Nhiễm vào thế, đấm thẳng tới một phát.

Cú đấm này như có gió, thật sự có chút sức lực, ở trong đám sinh viên này đã xem như rất giỏi rồi.

Liễu Tinh lập tức tránh né, quên sạch lý thuyết giáo viên vừa dạy khi nãy.

Có điều dường như Cố Tu Nhiễm đã đoán trước được, lập tức đấm tiếp một phát.

Liễu Tinh không kịp tránh né, chỉ có thể đỡ đòn.

“Ui da!” Liễu Tinh hét lên một tiếng, anh ta không mạnh bằng Cố Tu Nhiễm, bị cú đấm này đánh đến mức miệng không còn cảm giác.