Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 519




CHƯƠNG 519

“Vì sao ánh mắt của anh ta lại khiến mình cảm thấy đáng sợ như thế? Tại sao vậy!” Tôn Mạc không thể hiểu nổi, nghĩ mãi vẫn nghĩ không ra, không biết sao cô ta lại sợ một ánh mắt của Trình Kiêu!

Trình Kiêu không nói nhiều với cô ta nữa, anh duỗi tay đè lên vai Y Linh đang đỡ mẹ cô đứng dậy.

Anh ngẩng đầu, nói với giọng điệu không chút cảm xúc, giọng nói hờ hững còn mang theo sự khinh thường: “Dường như các người quên mất sự tồn tại của tôi rồi?”

“Tôi vẫn chưa đồng ý, ai dám bắt cô ấy đi.”

Giọng điệu của Trình Kiêu hơi bất cần, nghe như đang nói đùa vậy, nhưng lại mang theo ý chí vô cùng kiên định.

Xung quanh chợt trở nên yên tĩnh!

Mọi người thoáng sửng sốt.

Sau đó bắt đầu xôn xao.

“Mẹ kiếp, có phải tên nhóc này bị ngu không? Cậu ta nghĩ mình là ai vậy!”

“Ha ha, không ngờ tên này còn nói cậu ta vẫn chưa đồng ý, đúng là buồn cười, cậu ta nghĩ mình là Trình đại sư sao? Còn dám ra lệnh cho nhà họ Hàn, đúng là chán sống”.

“Tôi thật sự tò mò muốn biết đây là đứa trẻ không hiểu chuyện của nhà ai, ba mẹ cậu ta không dạy dỗ cậu ta à? Tự tìm đường chết như thế sẽ chết thật đấy!”

Mấy người trẻ tuổi xung quanh đều châm chọc Trình Kiêu, những người khá lớn tuổi thì chững chạc hơn, cũng không giễu cợt Trình Kiêu, có điều đều nhìn anh với ánh mắt vô cùng khinh bỉ.

Có nhiều người còn nhìn anh như đang nhìn một người chết.

Nét mặt Vương Hiểu Hi khá gượng gạo, cô ta cười nhạo: “Có phải Trình Kiêu bị ngu không vậy? Cậu ta nghĩ cậu ta là ai! Cậu ta đang uy hiếp nhà họ Hàn à?”

Lý Ngôn cười chế giễu: “Trời gây hoạ còn có thể tránh, tự gây tội chẳng thể trốn! Cậu ta muốn tự tìm đường chết thì cứ để cậu ta chết! Cho rằng quen biết với mấy ông trùm ở Hà Tây là có thể làm mưa làm gió à? Nơi này là Lịch Xuyên, dù Mã Tài đến đây cũng không dám nói như thế!”

Khi nãy bị Trình Kiêu đáp trả, Tôn Mạc càng chán ghét hắn hơn, thậm chí còn muốn trả thù.

“Hừ, tự mình tìm đường chết cũng không sao, chỉ mong anh đừng liên luỵ đến Y Linh!”

Y Linh cũng tỏ vẻ lo lắng, cô không ngờ Trình Kiêu lại hùng hồn đến thế.

Y Linh vội nhỏ giọng khuyên nhủ: “Thôi đi Trình Kiêu, tôi và mẹ đã muốn đi từ lâu rồi, chúng ta đừng gây thêm rắc rối nữa được không?”

Trình Kiêu cười khẽ, anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay trắng nõn của Y Linh: “Không cần lo, có tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt cô đâu.”

Một câu nói rất bình thản, nhưng còn kiên định hơn bất cứ một lời thề nào.

Trái tim Y Linh khẽ rung động, dường như có một sợi dây nào đó bị dao động.

Y Linh chợt bật khóc, chợt cảm thấy thân thể gầy gò của Trình Kiêu thoáng chốc trở nên cao lớn như núi non.

“Cảm ơn anh, nhưng thật sự không cần đâu, chúng ta vẫn nên mau chóng rời đi thôi!” Y Linh biết bây giờ không phải lúc xúc động, họ vẫn còn đang gặp nguy hiểm.