Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 506




CHƯƠNG 506

Cho dù biết rõ mợ không ưa mẹ con mình, nhưng Y Linh cũng không dám kêu ca nửa lời, chỉ khóc lóc cầu xin, hy vọng người mợ này còn chút nhân tính.

Dù sao, bây giờ cậu đã mất, họ sống nhờ nhà cậu, sau này hoàn toàn phải xem sắc mặt của mợ.

Thế nhưng, mợ nghe được câu này thì sắc mặt càng thêm khó coi, quát mắng: “Đều là lũ sao chổi các người, khắc chết cậu của mày. Nếu cái lão già chết tiệt Hàn Quốc Mạnh sớm nghe theo lời tao nói, đuổi hai bọn mày đi, ông ta cũng sẽ không chết sớm như vậy!”

Y Linh kinh ngạc nhìn bà mợ ngày thường ôn hòa và kính cẩn nghe theo, thật không dám tin, những lời ác độc như vậy lại thốt ra từ miệng bà ta.

Y Linh biết năn nỉ mợ đã vô ích, chỉ đành tiếp tục khuyên nhủ mẹ: “Mẹ à, mẹ nhìn con, con là Linh đây!”

Hàn Như dao động, liếc nhìn Y Linh.

Đột nhiên, trước mắt tối sầm lại, bà ngất đi. Hai ngày hai đêm hành hạ bản thân, người đàn bà này cuối cùng đã không chịu nổi nữa.

“Mẹ!”

Y Linh sợ hãi, chỉ phải cầu cứu mợ cô lần nữa: “Mợ, bác sĩ Tôn có ở đây không? Mợ mau bảo ông ấy đến cứu mẹ con đi!”

Mợ tỏ vẻ ghét bỏ, hất tay Y Linh ra, quát lạnh: “Bác sĩ Tôn không có ở đây. Muốn chết thì để bà ta chết xa một chút, đừng có chết ở trong nhà. Xui xẻo lắm!”

Thấy mợ kiên quyết rời đi, Y Linh lộ vẻ tuyệt vọng: “Mẹ, mẹ, mẹ tỉnh lại đi…”

Sau khi mợ rời đi, Khổng Vũ canh giữ ở cửa quả thực không đành lòng nhìn thêm được nữa, bước nhanh đến nói: “Cô Y Linh, đưa mẹ cô về phòng trước, tôi đưa cô đi tìm bác sĩ.”

Trong phòng, mẹ Hàn Như đang nằm trên giường, hôn mê bất tỉnh.

Khổng Vũ đã tìm bác sĩ khám cho bà ta rồi. Hàn Như bởi quá đau lòng, cộng thêm hai ngày hai đêm không cơm nước gì, rơi vào trạng thái tự bảo vệ của cơ thể con người.

Nghỉ ngơi một khoảng thời gian thì sẽ tỉnh lại.

Y Linh quỳ trước giường, nắm tay mẹ, đôi mắt sáng và trong veo vốn dĩ đã mờ mịt.

“Mẹ, nếu mẹ có mệnh hệ gì thì con cũng sẽ đi theo mẹ!”

Cậu đã mất, mẹ là người thân duy nhất của cô ta trên đời này, tất nhiên, ngoại trừ người cha mà mẹ vẫn luôn không chịu nói thân phận cho cô ta biết.

Nếu Hàn Như có chuyện gì, Y Linh thực sự không biết phải sống tiếp thế nào.

Lúc này, cửa phòng mở ra, một thanh niên với vành mắt đen và khuôn mặt sưng vù, vừa nhìn là biết đã quá chén, bước vào với bộ mặt cười xấu xa.

“Em họ, sức khỏe của cô thế nào rồi? Có nặng lắm không?”

Nghe thấy giọng nói này, Y Linh lập tức nhíu mày.

Thanh niên này là con trai của Hàn Quốc Mạnh, Hàn Tiễn Hoa, anh họ của Y Linh.

Có điều, Hàn Tiễn Hoa này luôn thèm muốn vẻ đẹp của Y Linh, nhiều lần gây rối cho Y Linh, thậm chí có lần còn đề nghị với Hàn Quốc Mạnh muốn thân càng thêm thân.

Nếu là ở thời cổ đại, anh em họ trời sinh một cặp, làm như vậy cũng không sao.

Nhưng đây là xã hội hiện đại, đề nghị của Hàn Tiễn Hoa đồng nghĩa với làm xằng làm bậy.

Lần đó đã chọc giận Hàn Quốc Mạnh, Hàn Tiễn Hoa đã bị thẳng tay đánh tơi tả và bị cấm túc một tháng mới được thả ra.

Chuyện lần đó đã khiến Hàn Tiễn Hoa sợ hãi vô cùng, cả đời cũng không quên được.