Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 413




CHƯƠNG 413

Thẩm Dũng và Điền Thúy Thúy cách đó không xa cười xấu xa, vì âm mưu được như ý.

“Trình Kiêu, lần này cậu không có vận may tốt như vậy!”

“Bài học này để cậu biết kết quả đắc tội tôi là gì.”

Nhìn mấy tên thanh niên xông lên, không đợi Trình Kiêu xuất thủ, đột nhiên bóng đen lóe lên, sau đó phanh phanh phanh vài tiếng, toàn bộ lưu manh kia bị đánh bại nằm sấp trên mặt đất.

Lôi Công khinh thường đứng trước bọn người Trình Kiêu, thân hình cao lớn như là một ngọn núi lớn!

Trình Kiêu ánh mắt khẽ động, không nghĩ tới Lôi Công vì anh vậy mà bại lộ thân phận sớm như vậy.

Mặc dù mấy vị bạn cùng phòng nhìn như là trẻ trâu, trên thực tế chính là trẻ trâu. Có điều, thân phận của bọn họ cũng không đơn giản.

Lôi Công, thân phận thật sự là người của thế gia võ đạo.

Kiếp trước Trình Kiêu cũng là về sau mới biết được điều này, trong lúc học đại học, Lôi Công vẫn luôn che giấu thân phận thật sự của mình.

Nhưng kiếp này, Lôi Công vậy mà lộ ra thân phận của mình sớm như vậy.

Hồ Bưu khiếp sợ nhìn qua Lôi Công, hắn ta chỉ biết là khí lực Trình Kiêu rất lớn, thật không nghĩ đến bên Trình Kiêu lại có cao thủ lợi hại như vậy.

“Nhóc, xem như mày lợi hại, bên người lại có cao thủ lợi hại như vậy! Có điều, giữa chúng ta vẫn chưa xong!”

Nói xong, Hồ Bưu bắt đầu gọi điện thoại.

Lôi Công muốn đi lên ngăn cản hắn ta, lại bị Trình Kiêu giữ lại từ phía sau.

Đối phó loại lưu manh này, chính là phải để hắn ta gọi cứu binh tới, sau đó ở ngay trước mặt hắn ta đánh bại tên cứu binh kia.

Như vậy Hồ Bưu mới thực sự yên phận. Nếu như chỉ là giáo huấn bản nhân Hồ Bưu một trận, lấy tính cách của hắn ta, hắn ta sẽ chỉ nghĩ thêm càng nhiều cách để trả thù.

Hồ Bưu nói chuyện điện thoại xong, cười lạnh nhìn về bọn người Trình Kiêu.

“Nhóc, có gan đừng chạy, Lỗ gia lập tức tới ngay. Coi như vệ sĩ bên mày đánh giỏi, hắn ta có thể đánh mười người, nhưng có thể đánh thắng năm mươi người, một trăm người sao?”

“Hắc hắc… đến lúc đó làm cho hắn ta mệt chết!”

Lôi Công cười lạnh: “Ngươi có thể thử một chút!”

Thẩm Dũng và Điền Thúy Thúy một mặt kinh ngạc.

“Lôi Cường vậy mà lợi hại như vậy? Trước kia chúng ta đều xem nhẹ cậu ta rồi.” Thẩm Dũng như có điều suy nghĩ nói.

Điền Thúy Thúy hận Trình Kiêu, tự nhiên cũng liền hận cả người bên cạnh Trình Kiêu.

“Chẳng phải dáng người cao to chút sao? Có gì đặc biệt hơn người. Còn nữa, bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật, coi như hắn ta lại đánh giỏi, còn có thể đánh thắng được súng pháo sao?”

Rất nhanh, hai chiếc xe van két một tiếng dừng ở ven đường.

Sau đó, từ trên xe ào ào lạp lạp lao xuống hơn hai mươi người.

“Hồ Bưu, người đâu?”

Cầm đầu là một đại hán chừng bốn mươi tuổi, thanh âm to.

Hồ Bưu chỉ vào Trình Kiêu, hung dữ nói: “Lỗ gia, chính là nhóc kia!”