Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 307




CHƯƠNG 307

Trình Kiêu nhìn thoáng qua, đều là vài quyền thủ phổ thông, lập tức không có hứng thú gì.

Trần Minh Vượng nhìn Trình Kiêu một chút, thần bí nói: “Trình Kiêu, có hứng thú đối với hắc quyền không? Bên ngoài này đều là vỏ ngoài, cao thủ chân chính đều ở bên trong.”

“Thế nào? Đi vào chơi xem xem? Tôi mời cậu!” Trần Minh Vượng vỗ ngực, phóng khoáng nói.

Trình Kiêu không có biểu thị gì, nhưng Tiểu Ngọc lại hơi kích động: “Trình đại ca, đến trấn Bắc Nham nếu như không xem hắc quyền, là một tổn thất lớn!”

Trình Kiêu không nhịn được nhìn Tiểu Ngọc một cái, không nghĩ tới cô gái này còn rất mê bạo lực.

“Vậy liền vào xem một chút đi!” Thật ra Trình Kiêu cũng có chút hiếu kì đối với hắc quyền, anh muốn nhìn xem những quyền thủ kia có thực lực thế nào.

“Được!” Trần Minh Vượng lập tức vui vẻ vô cùng, rốt cục đến phiên anh ta show ngầu.

Trần Minh Vượng dẫn đầu, đi vòng qua phía sau lôi đài, tiến vào một gian phòng lộp tôn như nhà xưởng.

Căn phòng rất lớn, khoảng chừng vài mẫu, bên trong còn thỉnh thoảng truyền ra từng đợt tiếng thét chói tai.

Ngay lúc Trình Kiêu và Tiểu Ngọc chuẩn bị tiến vào căn phòng, Trần Phương bỗng nhiên bước nhanh đi đến bên người Trình Kiêu, nhỏ giọng nói: “Trình Kiêu, lát nữa tuyệt đối đừng đánh cược với anh trai tôi!”

Nói xong, Trần Phương vội vàng chui vào, giống như là đằng sau có người nào nhìn chằm chằm cô ta.

Trình Kiêu chậm rãi quay đầu nhìn, phát hiện đằng sau cũng không có người, có là một người đàn ông trung niên mặc quần áo thể thao màu xám cách đó không xa.

Trình Kiêu nhìn người kia một chút, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

“Đi vào đi!” Trình Kiêu nói với Tiểu Ngọc.

“Vâng.” Tiểu Ngọc gật đầu.

Tiến vào trong, một cỗ sóng nhiệt xen lẫn mùi mồ hôi nồng đậm đập vào mặt.

Mặc dù thời tiết bây giờ không quá nóng, nhưng nhiều người như vậy tụ tập tại trong phòng mái tôn mà thông gió không tốt, tự nhiên khiến toàn bộ không gian tăng nhiệt.

Còn có quyền thủ đang liều mạng trên chục tòa lôi đài, đổ mồ hôi như mưa, mùi mồ hôi đều là từ trên người bọn họ .

Trần Minh Vượng đi tới, hơi hưng phấn nói: “Nơi này là lôi đài hắc quyền lớn nhất Trấn Bắc Nham, thịnh vượng nhất, cao thủ cũng nhiều nhất.”

Trình Kiêu đi đến một tòa lôi đài gần nhất, chung quanh lôi đài kín người hết chỗ, Trình Kiêu chỉ có thể đứng ở phía sau quan sát.

Hai tuyển thủ trên đài đều là người da vàng, có điều nghe tiếng thì một người trong đó là người Đông Nam Á.

Thực lực hai người này so với hai vị quyền thủ bên ngoài kia cao không chỉ gấp mười lần, có điều thực lực của bọn họ vẫn không bằng võ giả.

Trần Phương nhìn mà nhíu mày, có điều Tiểu Ngọc lại là nắm chặt song quyền, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ kích động.

“Thực lực hai người này bình thường thôi, đi vào bên trong, tôi tìm cao thủ cho các người!” Trần Minh Vượng rất tự tin nói.

Trình Kiêu cất bước về phía trước, đi theo Trần Minh Vượng đi đến bên trong.

Trình Kiêu phát hiện, càng đi vào bên trong, thực lực quyền thủ liền càng cao, mà người chung quanh lôi đài cũng càng ít.