Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 305




CHƯƠNG 305

Có điều, Trần Minh Vượng cũng không có tâm tình xen vào, sức chú ý của anh ta bây giờ hoàn toàn đặt ở trên người Tiểu Ngọc.

Vừa mới bắt đầu anh ta nhìn thấy Tiểu Ngọc, liền có cảm giác kinh diễm, nhất là khí chất loại em gái nhà bên thanh thuần trên người Tiểu Ngọc, là những năm gần đây Trần Minh Vượng lần đầu thấy được.

Nhìn thấy em gái Trần Phương và Trình Kiêu nói chuyện, Trần Minh Vượng ánh mắt cực nóng nhìn qua Tiểu Ngọc, cười hỏi: “Em gái, em và Trình Kiêu có quan hệ thế nào vậy?”

Tiểu Ngọc nhìn thấy ánh mắt của Trần Minh Vượng, cô ta đã khinh bỉ một trận trong lòng: “Tên bạn học này của Trình đại ca, với những người đàn ông kia, đều là người xấu. Mình phải tìm cơ hội nhắc nhở Trình đại ca!”

Có điều, cô ta chỉ là nhân viên phục vụ của câu lạc bộ, mà Trần Minh Vượng vừa nhìn liền biết là công tử bột gia thế bất phàm, cô ta cũng không dám đắc tội gã ta trước mặt mọi người.

“Tôi là hướng dẫn du lịch của Anh Trình.” Tiểu Ngọc lộ ra nụ cười chức nghiệp được huấn luyện.

“Thì ra là hướng dẫn du lịch! Vậy thì tốt quá!” Nghe được Tiểu Ngọc cũng không phải là bạn gái của Trình Kiêu, Trần Minh Vượng lập tức hưng phấn không thôi.

Anh ta cũng không biết thật ra Trình Kiêu đã kết hôn cùng Tôn Mạc, nếu không thì chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội đả kích Trình Kiêu Này.

Trong lòng Trần Minh Vượng lập tức có suy nghĩ.

“Cô gái này trông xinh đẹp như thế, làm hướng dẫn du lịch thật là đáng tiếc, không nghĩ tới nhóc Trình Kiêu này diễm phúc không tồi, tìm được một hướng dẫn du lịch cũng xinh đẹp như vậy.”

“Có điều làm hướng dẫn du lịch, tiền lương cũng không cao, chỉ cần mình tùy tiện biểu hiện ra thực lực, còn sợ cô ta không chủ động bò lên giường của mình ư?”

“Phụ nữ, không có ai không ái mộ hư vinh!” Những lời này là nam châm cuộc sống của Trần Minh Vượng.

Trần Minh Vượng nhìn lại Trình Kiêu, cảm thấy Trình Kiêu chỗ nào cũng không được, vẫn là đồ vô dụng như trước kia. Đồ vô dụng này sao có thể xứng với mỹ nhân thuần khiết như nước kia?

Cứ việc Tiểu Ngọc chỉ là hướng dẫn du lịch của Trình Kiêu, nhưng Trần Minh Vượng vẫn thấy ngứa mắt như cũ, mỹ nữ như vậy, coi như làm hướng dẫn du lịch cũng chỉ có thể hướng dẫn cho Trần Minh Vượng anh ta, mà Trình Kiêu là cái thá gì.

“Đúng rồi em gái, em tên gì vậy?” Trần Minh Vượng cười hỏi.

Tiểu Ngọc nghĩ lại, vẫn là nói cho anh biết tên của mình.

“Tôi tên Tiểu Ngọc.”

“Lưu phương thức liên lạc đi, nói không chừng tôi cũng sẽ cần hướng dẫn du lịch.” Trần Minh Vượng rất vô sỉ liếm liếm môi, hỏi phương thức liên lạc của Tiểu Ngọc.

Trần Phương bên cạnh nhìn không nổi nữa, oán trách kêu lên: “Anh, anh làm gì vậy?”

Mặc dù Trần Phương đang nói chuyện phiếm với Trình Kiêu, nhưng khoảng cách mọi người gần như vậy, mọi cử động của Trần Minh Vượng là tiến hành dưới mí mắt của Trần Phương và Trình Kiêu.

Đạo tâm Trình Kiêu vững chắc, nhưng Trần Phương chịu không nổi mất mặt!

“Sao rồi?” Trần Minh Vượng thu hồi mặt cười, chững chạc đàng hoàng hỏi.

“Anh bị sao thế?” Trần Phương lườm anh ta một cái, cô ta hiểu quá rõ tính tình anh trai của mình.

Da mặt Trần Minh Vượng còn dày hơn so tường sắt, khoa trương kêu gào nói: “Anh không phải chỉ hàn huyên hai câu cùng Tiểu Ngọc thôi sao? em ngạc nhiên như vậy làm gì?”

Hàn huyên. . . . . . Uổng cho anh còn có mặt nói được!

Trần Phương cảm thấy mặt đều nóng hừng hực, mất mặt quá.