Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 302




CHƯƠNG 302

Ngẩng đầu nhìn lại, xe đối diện, một người đàn ông trung niên mặc quần áo luyện công màu trắng, đang dò xét anh từ đầu tới chân, trên mặt lộ ra khinh thường.

Đây chính là võ quán quán chủ kia thì phải!

Tiên Thiên tiểu thành, cũng không dễ dàng gì.

“Hừ, Mã lão đại, đây chính là cao thủ mà ông mời tới sao?” Ngữ khí quán chủ Tề tràn ngập mỉa mai.

Mã Tài cười theo nói: “A, tôi quên giới thiệu với mọi người, vị này là Anh Trình!”

“Vị này là quán chủ Tề, đại sư võ thuật nổi danh Hà Tây chúng ta!”

Quán chủ Tề cười lạnh nói: “Bây giờ thật sự là gió thổi mấy trối, tuổi còn trẻ liền học được giả danh lừa bịp, cẩn thận bỏ mạng tại đây!”

Câu nói sau cùng, quán chủ Tề cố ý kéo dài giọng, nghe có chút chói tai!

Nói xong, quán chủ Tề phất ống tay áo một cái, nhanh chân đi vào câu lạc bộ.

Mã Tài hơi xấu hổ, cười ngại ngùng nói: “Anh Trình, quán chủ Tề nhất định là nhìn anh tuổi trẻ, nên khinh thường, anh đừng để ý, đừng để ý!”

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Không sao, đi vào đi!”

Trong câu lạc bộ, Mã Tài sớm đã sắp xếp xong xuôi gian phòng, Trình Kiêu đơn độc ở một gian.

Sau đó, Mã Tài đi tìm mấy vị đại lão còn lại, thương lượng công việc Hội Đấu Văn.

Trình Kiêu ngồi trong phòng nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên có người gõ cửa.

“Vào đi!”

Một cô gái tướng mạo thanh tú, trên người mặc áo sơ mi trắng, dưới là váy công chúa màu đen, dáng người cao gầy, tầm mười tám mười chín tuổi.

Cô gái một mực cúi đầu, đi tới bên người Trình Kiêu, giọng nói yếu đuối: “Thưa anh, tôi tên là tiểu Ngọc, là nhân viên phục vụ nơi này, rất vinh hạnh có thể vì ngài phục vụ!”

Trình Kiêu nhìn cô gái tên gọi Tiểu Ngọc này, phát hiện hai tay của cô ta đang dùng sức nắm lấy mép váy, hiển nhiên rất là khẩn trương.

“Cô là người mới tới?”

Tiểu Ngọc gật gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm!”

Như câu lạc bộ loại này, mặc dù cũng coi là nơi chốn chính quy, nhưng làm nhân viên phục vụ ở trong này, khó tránh khỏi sẽ gặp gỡ những bàn tay muốn chiếm tiện nghi.

“Tuổi cô không lớn lắm, sao lại tới chỗ như thế đi làm?” Trình Kiêu thuận miệng hỏi.

Có thể là nhìn thấy Trình Kiêu cũng không lớn, Tiểu Ngọc hơi buông lỏng chút.

“Mẹ tôi ngã bệnh, cần dùng gấp tiền, nghe nói tiền lương nơi này tương đối cao, tôi liền đến.”

Thì ra là bị cuộc sống bức bách.

Trình Kiêu có đồng tình, nhưng cũng không có ra tay trợ giúp cô gái này. Trên thế giới này cô gái giống như vậy còn nhiều lắm, anh ta giúp một, lại không giúp được tất cả.

Muốn từ trên căn bản giải quyết vấn đề những người này, vẫn là phải xem thái độ chính phủ.

“Được, cô đi ra ngoài trước đi, có việc tôi gọi cô!” Có một người đứng ở bên cạnh, Trình Kiêu hơi không quen.