Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 244




CHƯƠNG 244

Rất nhanh, một bệnh nhân được một y tá phụ thuộc bệnh viện dẫn ra.

Đây là một người đàn ông trung niên, hơn ba mươi tuổi, là trụ cột trong nhà.

Nhìn thấy hơn trăm người trước mắt, người đàn ông trung niên bị hù chân mềm nhũn, xém chút té ngã trên đất.

“Cô y tá, tôi chẳng qua là cảm thấy dạo này có chút nóng trong người mà thôi, có phải là mắc phải bệnh nặng gì?” Người đàn ông trung niên mang theo tiếng khóc nức nở hỏi cô y tá bên người.

Cô y tá vội vàng mỉm cười nói: “Ngài đừng hiểu lầm, hôm nay vừa vặn gặp phải hội chẩn chuyên gia mỗi năm một lần của chúng tôi. Ngài rất may mắn, được chúng tôi ngẫu nhiên rút trúng, có thể miễn phí để những chuyên gia này cho ngài khám bệnh điều trị.”

“Là như thế sao! Tôi còn tưởng rằng mình bị bệnh bất trị?” Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng thở ra.

Cô y tá dẫn người đàn ông trung niên đến trước mặt bọn người Tô Thanh Nham, bàn giao nói: “Lát nữa các vị chuyên gia hỏi ông cái gì, ông giống như thường trả lời. Nếu như không hỏi, cũng không nên nói cái gì, rõ chưa?”

Người đàn ông trung niên nghe lời gật đầu: “Rõ rồi.”

Bệnh nhân đến bệnh viện, bình thường đều rất nghe lời. Cô y tá là bắt lấy điểm tâm lý này của bệnh nhân, để người đàn ông trung niên tận lực phối hợp với các vị chuyên gia.

Ba người Tần Châu bên kia, mắt nhìn ba người Mạc Hoa Đình.

Khi thấy Trình Kiêu ngồi phía sau, ba người Vu Minh Vọng rõ ràng sửng sốt một chút.

Sau đó cười khinh bỉ: “Hà Tây không còn ai sao, vậy mà để một hậu bối tham gia so đấu cấp đạo sư!”

Mạc Hoa Đình và Tô Thanh Nham rõ bọn họ đang cười gì, nhưng, bọn họ cũng không có cách nào, chỉ có thể hung hăng trợn mắt nhìn Ninh Cát Sơn dưới đài một chút.

Ghế giám khảo, một ban giám khảo cao giọng tuyên bố: “Bắt đầu khám bệnh!”

Quy tắc khám bệnh là không thể dùng bất kì dụng cụ, cũng không thể để bệnh nhân kể lại bệnh tình, hoàn toàn bằng vào bản lĩnh của bác sĩ, hoặc là bắt mạch Trung y chẩn đoán được bệnh tình bệnh nhân, và thêm vào phương án điều trị.

Trong trận doanh Tần Châu, Vu Minh Vọng nhìn về phía Mạc Hoa Đình, nói: “Ông Mạc, mời các ông trước!”

Mạc Hoa Đình nói: “Ở xa tới là khách, vẫn là các ông trước đi!”

Vu Minh Vọng cười nhạt một tiếng, cũng không khách sáo: “Được!”

Sau đó, ba người Vu Minh Vọng, chậm rãi đứng lên, đi đến bên người bệnh nhân, bắt mạch, quan sát, bắt đầu khám bệnh.

Năm sáu phút sau, ba người Tần Châu liền trở lại vị trí của mình, bắt đầu cầm bút viết kết quả khám bệnh.

Viết xong, Vu Minh Vọng nhìn về phía Mạc Hoa Đình nói: “Ông Mạc, mời!”

Mạc Hoa Đình vẻ mặt âm trầm gật gật đầu, nhìn về phía Tô Thanh Nham nói: “Tới chúng ta.”

Sau đó, ánh mắt Mạc Hoa Đình quét đến Trình Kiêu, vốn muốn nói gì, nhưng trên mặt thoáng qua một tia chán ghét, cuối cùng không hề nói gì.

Cứ việc Trình Kiêu đã lập quân lệnh, cam đoan có thể thắng, nhưng Mạc Hoa Đình và Tô Thanh Nham dường như hoàn toàn không tin tưởng anh.

Chung Phi Vũ, Trương Nham và những học sinh kia cũng không tin anh, cho là anh đang khoác lác mà thôi.