Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 240




CHƯƠNG 240

“Nguyên nhân bọn họ thoái ẩn phía sau màn, là bởi vì bọn họ đã lấy được Giải thưởng vinh dự chung thân của Hội Y Học Á Tộc. Sau đó bồi dưỡng nhiều nhân tài hơn cho Giới y học Tần Châu!”

“Giải thưởng vinh dự chung thân của Hội Y Học Á Tộc!” Trương Nham kinh hô một tiếng: “Đây chính là vinh dự cao nhất giới y học Á Tộc chúng ta!”

Chợt, Trương Nham nở nụ cười khổ: “Nghe cậu nói vậy, đội hình cấp học sinh Tần Châu bên kia, thật là không đáng gì!”

Trương Nham bỗng nhiên nhìn về phía Trình Kiêu, trong lòng âm thầm cười lạnh: “Bên Tần Châu kia dời ra lão quái vật được ba giải vinh dự Giới y học Á Tộc, Trình Kiêu, tôi xem cậu làm như thế nào cam đoan có thể thắng?”

Theo Trương Nham, Trình Kiêu thua không thể nghi ngờ!

Liền ngay cả Chung Phi Vũ cũng cười lạnh nhìn Trình Kiêu, đối mặt ba vị chuyên gia từng vinh lấy được thưởng cao nhất Giới y học Á Tộc, Trình Kiêu làm sao có thể thắng được?

Chỉ là, Chung Phi Vũ hơi nghi hoặc một chút, loại giao lưu cấp bậc này, Tần Châu trước kia chỉ là phái một vài người không tiếng tăm gì đến tham gia cuộc thi đấu. Lần này thế mà từ cấp học sinh đến cấp đạo sư, đều là cường giả số một!

Cái này đã mất đi mục đích hội giao lưu, Tần Châu đây là muốn ra oai phủ đầu mười tám thành phố Lĩnh Nam sao?

Nhưng, những thứ này chỉ là sự suy đoán của Chung Phi Vũ, cô ta cũng không biết những người Hội Y Học Tần Châu kia đang suy nghĩ gì.

Hiệu trưởng Đại học y khoa Tần Châu Tần Học Minh, xa xa chắp tay với Tô Thanh Nham, cao giọng nói: “Hiệu trưởng Tô, các người chuẩn bị xong chưa?”

Tô Thanh Nham thấy biểu cảm không kịp chờ đợi của Tần Học Minh, trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi.

“Mạc lão, Thẩm Trung Thư đã tới chưa? Còn chờ nữa, sẽ chỉ làm lão già Tần Học Minh kia cười chúng ta thôi!”

Mạc Hoa Đình nhíu mày, đều lúc này Thẩm Trung Thư vì sao vẫn chưa tới?

“Tôi gọi điện thoại cho cậu ta.” Giáo sư Mạc lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Thẩm Trung Thư.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, nhưng sau đó giáo sư Mạc sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Cúp điện thoại, giáo sư Mạc thở sâu, nói: “Thẩm Trung Thư xảy ra tai nạn xe cộ trên đường, bị thương ở đầu, bây giờ đang điều trị ở bệnh viện, chúng ta chỉ có thể tìm người thay cậu ta.”

“Cái gì! Làm sao lại hết lần này tới lần khác xảy ra tai nạn xe cộ lúc này!” Tô Thanh Nham nhíu mày quát.

Lúc này xảy ra tai nạn xe cộ, thực sự làm cho ai cũng thấy hoài nghi!

Chung Phi Vũ cười lạnh một tiếng: “Tai nạn xe cộ? Hừ, tôi thấy hắn đây là nghe nói Tần Châu bên kia có Lý Tô và Nghiêm Lạc Đan, bị hù nên không dám tới thì có!”

Các bạn học cũng nghị luận ầm ĩ, đều suy đoán Thẩm Trung Thư là bị Lý Tô và Nghiêm Lạc Đan hù cho lâm trận rút lui.

Dù sao, tại giải thi đấu y thuật thanh niên Lĩnh Nam tổ chức năm ngoái, Thẩm Trung Thư bị Nghiêm Lạc Đan đánh tới mức nước chảy hoa trôi, thua một cách thảm hại, chật vật không chịu nổi.

Đoán chừng bây giờ còn có bóng ma tâm lý.

Giáo sư Mạc thở dài một tiếng, nói: “Được rồi, chọn một người thay thế Thẩm Trung Thư đi!”