Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1651




Chương 1651

Thậm chí quay lại Đan Minh, cũng không phải không thể.

Đan Minh, đó là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới luyện đan.”

“Được, anh cho người đi chuẩn bị tất cả dược liệu mà cậu ta cần!” Mạc Tu Vố nói.

Ở một bên, sắc mặt tam trưởng lão có hơi u ám, gọi lại: “Đợi đã!”

Ánh mắt của mấy người đều tập trung ở trên người tam trưởng lão.

Mạc Tu Võ hỏi: “Tam trưởng lão có ý kiến gì?”

Tam trưởng lão nở nụ cười xấu xa quét mắt qua mấy người, nói: “Mấy vị, tuy đan phương này quý giá, nhưng chẳng qua chỉ là một chút lợi ích nhỏ nhoi ở trước mắt thôi.”

Mạc Tu Võ hỏi: “Sao lại nói vậy?”

Tam trưởng lão nói: “Tên nhóc đó nếu đã chịu lấy ra đan phương của đan dược cực phẩm để giao đổi, nghĩ thôi cũng biết, đan phương mà với chúng ta khá quý giá, đối với tên nhóc đó lại chỉ là một vật phẩm dùng để trao đổi.”

“Có lẽ đối với tên nhóc đó mà nói, đan phương mà cậu ta dùng để trao đổi với chúng ta chỉ là rác trong mắt cậu ta.”

Mấy người trầm mặc, tuy lời của tam trưởng lão rất khó nghe, nhưng lại có khả năng là sự thật.

Nếu Trình Kiêu có thể lấy ra để trao đổi, chứng minh Trình Kiêu không thiếu đan phương như này.

Nhìn thấy mấy người không lên tiếng, tam trưởng lão biết lời của ông ta đã bắt đầu khiến mấy người suy nghĩ.

“Nếu chúng ta giữ tên nhóc đó lại, tất cả đồ của cậu ta không phải là của chúng ta rồi hay sao?” Tam trưởng lão cười xấu xa, nói.

Mấy người đều không nói chuyện, mỗi người một biểu cảm.

Trước mắt đan phương này quả thật rất quý giá, nhưng so với đồ giấu trên người Trình Kiêu, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn khác một trời một vực.

Nếu có thể giữ Trình Kiêu lại, Dược Thần Cốc đương nhiên có cách khiến anh moi ra tất cả đồ vật.

“Hừ, quân tử chỉ cần tài vật có được một cách chân chính, không cần tài vật có được băng thủ đoạn bỉ ổi! Ông làm như vậy, có khác gì kẻ cướp! Dược Thần Cốc tôi tuyệt đối không làm loại chuyện này!” Mạc Tri Mệnh tức giận quát một tiếng.

Tam trưởng lão đỏ mặt, vội vàng khuyên: “Ngài Tri Mệnh, ngài trước tiên đừng tức giận, ngài nghĩ xem nếu giữ tên nhóc đó lại, trên người cậu ta giấu bao nhiêu đan phương chứ? Thậm chí còn có thuật luyện đan thần kỳ hơn xa chúng ta!”

“Lẽ nào ngài không hề động lòng?” Tam trưởng lão nói với vẻ mặt dụ dỗ.

Mạc Trị Mệnh ngẩng đầu lên, vẻ mặt đường hoàng: “Nếu đồ mà dùng thủ đoạn bỉ ổi để có được, tôi tuyệt đối không cần.”

Tam trưởng lão còn muốn khuyên, nhung Mạc Tu Võ lại âm thầm lắc đầu với ông ta.

Tam trưởng lão không nói chuyện nữa.

Mạc Tu Võ nói: “Tri Mệnh, em đi chuẩn bị dược liệu cho tên nhóc đó trước đi! Bọn ta lập tức ra ngoài!”

Mạc Tri Mệnh liếc nhìn Mạc Tu Võ, vẻ mặt quật cường nói: “Em nói rõ rồi, nếu không phải đồ có được một cách quang minh chính đại, em sẽ không cần!”

“Cho dù là thuật luyện đan thần kỳ như nào, em cũng sẽ không liếc mắt”

Trong mắt Mạc Tu Võ xẹt qua tia khó xử, ông ta cười ha hả nói: “Yên tâm, anh tự có chừng mực!”