Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1646




Chương 1646

Người của đội bảo vệ trực tiếp khiêng đại quản gia rời khỏi cửa lớn của Dược Thần Cốc.

Khi đi qua bên cạnh Trình Kiêu, đại quản gia cười khổ: “Nhóc con, cậu thắng rồi!”

Cậu Nghiêm ở đăng sau nhìn cảnh này, miệng há to, mãi không thể khép lại.

“Sao lại như vậy? Cậu bị Dược Thần Cốc gạch tên rồi!” Cậu Nghiêm dường như vẫn không thể tin vào kết quả này.

Cậu cả Nghiêm hung hăng ngang ngược quen rồi, trực tiếp tức giận hét lên với Mạc Tu Võ: “Vì một viên đan dược của tên oắt đó, vậy mà gạch tên cậu tôi đã bán mạng nhiều năm cho Dược Thần Cốc”

“Dược Thần Cốc, các người thật đủ ác!”

Mạc Tu Võ lạnh lùng liếc nhìn cậu cả Nghiêm: “Cậu chính là cháu vào danh ngoại của quản gia nhỉ, tôi sớm đã nghe nói về cậu, tiếng của Dược Thần Cốc tôi, ở bên ngoài gây chuyện thị phi, ở khắp nơi phá hoại danh tiếng của Dược Thần Cốc tôi.”

“Người đâu, đánh cậu ta một trận cho tôi, ném xuống dưới núi, mãi mãi không cho phép cậu ta đặt chân ở trong phạm vi trăm mét ở Dược Thần Cốc.”

“Vâng!”

Hai đệ tử của Dược Thần Cốc lập tức đi tới, khiêng cậu cả Nghiêm lên, đi về phía đăng xa, “Buông tôi ra, tôi tự biết đi!” Cậu cả Nghiêm tức giận gầm lên, cật lực giấy dụa, nhưng anh ta chỉ là một người bình thường, căn bản không giấy thoát được trói buộc của hai võ giả Mạc Tu Võ nhìn mấy tên thủ hạ của cậu cả Nghiêm, mặt mày khinh thường nói: “Các người còn không cút, là muốn ở lại ăn cơm trưa à?”

“Đừng, đừng, chúng tôi đi ngay!” Mấy tên thủ hạ nở nụ cười nịnh bợ, hoảng hốt đuổi theo cậu cả Nghiêm.

Mạc Tu Võ lúc này mới nhìn Trình Kiêu, khẽ mỉm cười nói: “Các hạ, bây giờ thanh tịnh nhiều rồi, mời vào trong cốc nói chuyện!”

“Được!”

Trình Kiêu truyền âm cho Tiểu Cúc: “Đi theo tôi, không cần sợ!”

Tiểu Cúc không nói thành tiếng, ánh mắt kiên định mà gật đầu.

Trình Kiêu dẫn Tiểu Cúc, đi theo Mạc Tu Võ vào Dược Thần Cốc.

Đăng sau, một thanh niên trước đó kêu Trình Kiêu bỏ tiền đi cửa sau, vẻ mặt kinh ngạc: “Thật không ngờ tên nhóc đó lại lợi hại như vậy!”

“Chẳng trách cậu ta khinh thường lời của mình!”

Trình Kiêu đi theo Mạc Tu Võ vào cửa lớn của Dược Thần Cốc, sau khi xuyên qua một dãy nhà lầu, Trình Kiêu đi tới một sơn cốc.

Vị trí của Dược Thần Cốc tọa lạc ở dưới chân núi, không ngờ.

đẳng sau cửa lớn lại là một sơn cốc.

Phong cảnh trong sơn cốc tuyệt đẹp, chim hót hoa nở rộ, phía trước cách đó không xa có thể nhìn thấy một đại điện khí thế ngút trời.

Xung quanh còn có một số đình đài lầu các có phong cách cổ đại, vô cùng đẹp, toát ra hơi thở cổ xưa.

Đây mới là Dược Thần Cốc trong lòng Trình Kiêu.

Mạc Tu Võ dẫn Trình Kiêu và Tiểu Cúc vào trong đại diện, trong đại diện có mười mấy người, dường như đang thương lượng chuyện gì đó.

Trình Kiêu thấp thoáng nghe thấy có một giọng nói già nua nói: “Lần trước ngay cả Dược Thần Lệnh cũng không thể gi ết chết Trình đại sư, dạo gần đây nghe nói Trình đại sư ngay cả Thương thần Lạc Vô Cực cũng giết, rõ ràng thực lực lại tăng lên, chỉ dựa vào lực lượng nay của chúng ta, căn bản không thể đối phó cậu ta!”