Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1645




Chương 1645

Thần Cốc!” đại quản gia phục sát đất, ông ta quỳ dưới đấy, không ngừng dập đầu với Mạc Tu Võ.

Mạc Tu Võ nói: “Quản gia nặng lời rồi, mau đứng lên đi.”

Tuy ông ta kêu quản gia đứng lên, nhưng lại không đỡ, rõ ràng ông ta rất hưởng thụ cảm giác được người khác cảm ân.

Đại quản gia mặt mày đắc ý nhìn Trình Kiêu, giống như đang nói: Oắt con, nhìn thấy chưa, cậu thua rồi!

Cậu cả Nghiêm ở đăng sau cũng thở phào, anh ta thật sự sợ Mạc Tu Võ bị viên đan dược đó thu hút.

“Cốc chủ anh minh, cốc chủ vạn tuế!” Cậu Nghiêm nịnh nọt chấn động luôn.

Trình Kiêu vẫn có vẻ mặt lạnh lùng, đợi tới khi những người cậu cả Nghiêm bình tĩnh, lúc này mới nhìn Mạc Tu Võ, lạnh nhạt nói: “Một viên đan dược cực phẩm có lẽ không thể khiến ông động lòng. Vậy nếu tôi lấy ra phương thuốc của đan dược ra trao đổi thì sao?”

“Hơn nữa tôi chỉ cần một vài loại dược liệu, sẽ không kêu ông lấy đồ quý giá của Dược Thần Cốc ra trao đổi.”

Mạc Tu Võ lập tức sửng sốt, không dám tin mà nhìn Trình Kiêu: “Lời này là thật?”

Giá trị của một viên đan dược cực phẩm, tuy ở giới võ đạo rất cao, có lẽ có thể tạo ra một Tông Sư võ đạo.

Nhưng đan dược sử dụng thì hết, giá trị chung quy có hạn.

Nhưng nếu là phương thuốc của một viên đan dược cực phẩm, vậy đồng nghĩa sau này Dược Thần Cốc có thể luyện chế không hạn chế đan dược cực phẩm tương tự.

Giá trị này không thể đo lường!

Thậm chí tới tận bây giờ, Dược Thần Cốc vẫn không có một loại phương thuốc có thể luyện khí đan dược cực phẩm.

Mạc Tu Võ đã động lòng, không, rất động lòng, thậm chí có cảm giác mong chờ mãnh liệt.

Nếu có thể lấy được phương thuốc của viên đan dược cực phẩm này, vậy thì thực lực tổng thể của Dược Thần Cốc đều sẽ bước lên một bậc cao hơn.

So sánh thì sống chết của một quản gia và liệu có làm lòng người rét lạnh hay không, Mạc Tu Võ đương nhiên sẽ không suy nghĩ.

Nếu Dược Thần Cốc đủ mạnh, ông ta tin cho dù không cần cố ý lôi kéo lòng người, lòng người cũng sẽ hướng tới Dược Thần Cốc.

Bởi vì giới võ đạo là một thế giới cường giả vi tôn.

“Đương nhiên là thật. Trình Kiêu nhờ hững nói.

Mạc Tu Võ bỗng nhiên nói: “Nếu là như vậy, vậy tôi cần xem xét lại viên đan dược này!”

Đại quản gia quỳ ở dưới đất lập tức sửng sốt, trong lòng sinh ra dự cảm không tốt.

Quả nhiên, Mạc Tu Võ chỉ liếc nhìn viên đan dược đó thì nghiêm giọng nói: “Tôi thu hồi lời vừa rồi, viên đan dược này là thật!”

Mạc Tu Võ xoay người nhìn đại quản gia, mặt mày âm trầm: “Ông là quản gia của Dược Thần Cốc tôi, vậy mà dùng quyền làm việc riêng, từ chối một viên đan dược cực phẩm ở ngoài, ông có biết như này sẽ mang tới tổn thất cỡ nào cho Dược Thần Cốc không?”

“Từ bây giờ trở đi, ông bị Dược Thần Cốc gạch tên!”

Đại quản gia mặt mày hoảng sợ, quỳ ở dưới đất không ngừng dập đầu: “Cốc chủ khai ân, tôi cũng là suy nghĩ cho thể diện của Dược Thần Cốc, không có lòng riêng.”

“Đội bảo vệ, đuổi ông ta đi cho tôi!” Một khi đã quyết định, Mạc Tu Võ làm việc rất quả quyết tàn độc.

“Vâng!”