Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1632




Chương 1632

Cô gái chỉ vào chiếc ghế gỗ cũ duy nhất trong phòng và mỉm cười với Trình Kiêu Trình Kiêu biết rằng cô đang bảo mình ngồi xuống. Đồng thời, cũng cảm thấy khó xử vì ngôi nhà của mình tồi tàn như vậy.

Lúc này, Trình Kiêu đầy hiếu kỳ về đôi nam nữ này.

Với dung mạo của cô gái, mặc dù cô là người câm điếc nhưng muốn tìm một gia đình giàu có cũng rất dễ dàng.

Tuy nhiên, sức mạnh nào khiến cô lại đi bảo vệ một kẻ ngốc như vậy, không rời không bỏ? Còn quỳ xuống trước cửa Dược Thần Cốc để xin thuốc cho anh ta!

Là tình yêu sao? Trình Kiêu không tin điều đó.

Cô gái lấy ra một tờ giấy và một cây bút chì.

Trong phòng không có bàn, vì vậy cô quỳ ở đầu giường và nhoài người lên giường viết cho Trình Kiêu xem.

Cô gái viết rất lâu rồi mới đưa tờ giấy trắng cho Trình Kiêu.

Trong quá trình cô gái viết, Trình Kiêu luôn yên lặng chờ đợi, nhìn cô viết một cách nghiêm túc, kể ra câu chuyện của cô và anh ta.

Trình Kiêu nhận lấy tờ giấy trắng, trên đó viết rất nhiều, nét chữ đẹp và ngay ngắn, hơn nữa còn sử dụng chữ in thường.

“Ba năm đi cầu thầy chữa bệnh, đã tiêu hết sạch số tiền dành dụm được. Căn phòng tuy nhỏ nhưng có anh ấy ở đây thì chính là nhà tôi.”

Đây là phần mở đầu, với vài câu đơn giản đã biểu đạt được sâu sắc tình cảnh và tình cảm hiện tại của bọn họ.

“Căn phòng tuy nhỏ, nhưng có anh ấy ở đây, đó chính là nhà tôi.”

Trình Kiêu đột nhiên nhớ tới lúc anh vừa mới rời khỏi địa cầu, ở Đại Đạo Tông tu luyện, lúc đó, anh rất cô đơn do dự.

Sau đó, anh gặp được Thuần Nguyệt. Thuần Nguyệt nói một câu.

“Nơi lòng ta thấy bình yên, nơi đó chính là quê hương”

Thật là một cô gái thông minh sáng dạ.

Trình Kiêu tiếp tục đọc tiếp, phía sau có viết: “Tôi gặp anh ấy ở một nhà máy. Anh ấy là sinh viên đại học và là kỹ thuật viên của nhà máy. Tôi chỉ là một cô gái lao động nông thôn.”

“Anh ấy thường thích trêu đùa tôi, nói rằng anh ấy thích tôi. Mỗi.

ngày đều phải nói một lần, suốt một năm trời. Có lúc, nói đùa lâu rồi nên ngay cả bản thân cũng cho là thật.”

“Tôi luôn từ chối, nhưng tôi biết tôi thích anh ấy. Anh ấy thực tập xong thì phải về nhà rồi, tôi tiễn anh ấy ở cổng nhà máy. Sau đó, anh ấy nói thích tôi lần cuối, bảo tôi làm bạn gái anh ấy, còn nói muốn lấy tôi, bảo tôi sau này không cần phải khổ cực nữa.”

“Tôi cười cười viết cho anh ấy một câu, bảo anh về nhà hỏi ba mẹ anh ấy trước xem họ có đồng ý không?”

“Tôi biết, ba mẹ anh ấy nhất định sẽ không đồng ý. Anh ấy ưu tú như vậy, sao có thể lấy một cô gái vừa câm vừa điếc như tôi chứ?”

“Anh ấy đã viết cho tôi một chữ ‘được’, sau đó liền về nhà.”

“Sau hai ngày, anh ấy gửi tin nhắn cho tôi. Quả nhiên, ba mẹ anh ấy không đồng ý”