Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1627




Chương 1627

Có giấy cam kết thực hiện quân lệnh của Trình Kiêu, Hồng Sơn Hà tạm thời buông tha cho Trình Kiêu, nhưng mà, có lẽ vì mau chóng nhìn thấy Trình Kiêu thực hiện cam kết quân lệnh, vậy mà Hồng Sơn Hà lại ở lại trong căn cứ của đội chiến đấu đặc biệt Thanh Long.

Đối với Trình Kiêu thì Hồng Sơn Hà ở đâu cũng không quan trọng.

Nhưng lại khổ cho Ứng Đông Lai.

Có thể thấy rõ ràng điều này qua ánh mắt u oán của Ứng Đông Lai sau khi Trình Kiêu rời đi.

Trình Kiêu không hề nán lại, lập tức đi đến Dược Thần Cốc, cả đi cả về kéo dài khoảng một ngày, ba ngày đã là nhiều nhất rồi.

Dựa vào tin tức Ứng Đông Lai cung cấp, Trình Kiêu chỉ tốn nửa ngày đã đi đến cửa chính của Dược Thần Cốc.

Nhưng mà, Dược Thần Cốc này hoàn toàn khác với tưởng tượng của Trình Kiêu.

Theo lý thì, Dược Thần Cốc thuộc thế lực của giới võ đạo, hẳn là ở ẩn xa lánh bên ngoài hoặc là ở trong động thiên phúc địa nơi rừng sâu núi thẳm Nhưng mà, Dược Thần Cốc lại nghênh ngang chiếm mấy chục mẫu đất, xây dựng một trang viên ngay dưới chân núi.

Đây không phải ở ẩn, mà đã hoàn toàn nhập thế.

Cửa chính của Dược Thần Cốc rất khí phách, kiến trúc phỏng theo hoàng cung cổ đại, có phần tương tự đường cái Chu Tước thời nhà Đường.

Trên đỉnh cửa chính là một bức tranh sắt được treo băng móc bạc, bên trên khắc ba chữ Dược Thần Cốc màu vàng to lớn, đường nét cứng cáp mạnh mẽ, phong cách cổ xưa bá đạo.

Ngoài cửa còn có mấy tên bảo vệ gác cửa, đều mặc đồng phục riêng, dáng vẻ hiên ngang, trên mặt thoáng mang theo vẻ kiêu ngạo, giống như trông cửa cho Dược Thần Cốc là một chuyện cực kỳ quang vinh.

Phía sau cửa chính đứng sừng sững một pho tượng cao lớn Không biết là tượng của ai, nhưng mặc cổ trang, tay cầm một chiếc vạc ba chân, hẳn là một vị đại sư luyện đan nào đó, cũng có lẽ là người sáng lập ra Dược Thần Cốc.

Trước cửa chính của Dược Thần Cốc có rất nhiều người, xếp thành hai hàng thật dài.

Trình Kiêu không biết những người này làm gì ở đây, chẳng lẽ đều là đến xin thuốc?

Lúc này, Trình Kiêu nhìn thấy một cô gái quần áo rách rưới đi tới bên này.

Tuổi tác của cô gái không lớn, đoán chừng chỉ khoảng hai mươi, mái tóc rất dài, che kín nửa khuôn mặt nên không nhìn rõ tướng mạo.

Quần áo trên người cô ấy vô cùng rách rưới, nhưng cũng coi như gọn gàng sạch sẽ, quần áo vải thô đơn giản, lại còn có mấy chỗ vá.

Thời đại này, đừng nói là người trẻ tuổi chừng hai mươi, mà cho dù là người lớn tuổi thì cũng rất ít người mặc quần áo vá lên vá xuống thế này.

Cô gái đi đến bên ngoài cửa chính của Dược Thần Cốc, quay mặt.

về phía vách tường rồi quỳ xuống, cúi đầu không nói lời nào.

Từ động tác thành thục này của cô ấy và sàn bê tông đặc biệt sạch sẽ xung quanh cô ấy, có thể nhìn ra được, chắc hắn không phải ngày đầu tiên cô ấy quỳ ở chỗ này.

Trình Kiêu hơi tò mò về cô gái này.

Lúc này, một thanh niên mặc trường bào màu trắng đi từ trong cửa chính ra, hô to với mọi người đang xếp hàng: “Giải tán, giải tán hết đi, gần đây Dược Thần Cốc túng thiếu dược liệu, không bán ra ngoài, mọi người trở về hết đi, đừng chắn ở chỗ này nữa!”

Nhưng mà, rõ ràng lời nói của anh ta không có tác dụng gì, không một ai trong hàng ngũ thật dài này rời đi.