Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1622




Chương 1622

Trình Kiêu lại nhìn về phía Kano William, nghiêm túc nói: “Nơi này có rất nhiều người mạnh hơn anh, anh tự giải quyết cho tốt.”

Kano William tỏ vẻ không sao cả: “Yên tâm, tôi không đi đâu cả, chỉ tu luyện ở nơi này.”

“Có thiên đường xinh đẹp như vậy, tôi sẽ không đi nơi khác.”

Trình Kiêu lập tức đi tới thủ đô.

Khi sắp đến thủ đô, Trình Kiêu gọi điện thoại cho Ứng Đông Lai, Ứng Đông Lai phái người đi đón Trình Kiêu, trở về căn cứ của đội chiến đấu đặc biệt Thanh Long.

Đến căn cứ, Ứng Đông Lai mặc trang phục huấn luyện đã chờ ở cửa chính từ lâu.

Nhìn thấy Trình Kiêu xuống xe, lập tức đi tới: “Huấn luyện viên Trình, cuối cùng cậu cũng trở về rồi”

Trình Kiêu thản nhiên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Ứng Đông Lai nói: “Chuyện này, còn phải nói từ nửa tháng trước.”

Hai người vừa đi vừa nói.

Ứng Đông Lai nói: “Lúc đó, tôi phát hiện tính tình Lưu Tử Đào đột nhiên trở nên nóng nảy, cho dù là huấn luyện hay là làm những chuyện khác, có mấy lần cậu ta dám ngang nhiên phạm quy. Lần trước còn đánh nhau với Trương Học Nho.”

“Quan hệ giữa cậu ta và Trương Học Nho là tốt nhất, hai người đã có hai lần đồng sinh cộng tử. Tình cảm như vậy, thế mà có thể ra tay đánh nhau, hơn nữa trông vẻ còn là không chết không dừng.”

“Nhưng mà lúc ấy, sau khi kéo hai người bọn họ ra, tôi cũng không để ý nữa, cho rằng mấy ngày nay thực lực của mọi người đột nhiên tăng mạnh nên hơi hiếu chiến.”

“Nhưng mà, hoàn toàn không phải như vậy. Không riêng gì Lưu Tử Đào, dần dần, Hầu Phẩm Ngôn cũng như vậy. Phải biết trong đội ngũ, Hầu Phẩm Ngôn có tiếng là tốt tính”

“Lần này, cuối cùng tôi cũng nhận ra có gì đó không đúng. Sau đó tiếp tục quan sát mọi người, tôi bắt đầu âm thầm nghiên cứu, phát hiện sau mỗi lần tu luyện xong là lúc tâm trạng mọi người nóng nảy nhất.”

“Bây giờ, trên cơ bản có thể xác định, hẳn là có liên quan đến thuật luyện thể Thanh Long mà mọi người tu luyện.”

Trình Kiêu nói: “Thuật luyện thể Thanh Long không có vấn đề, chắc là xuất hiện sai lầm ở mắt xích nào đó. Các đội viên ở đâu, dẫn tôi đi xem bọn họ.”

Ứng Đông Lai nói: “Hôm qua tôi đã cho bọn họ tạm dừng tu luyện, rất nhiều đội viên oán than dậy đất, vô cùng bất mãn.”

“Dựa theo tính tình hiện giờ của bọn họ, tôi lo lắng một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện lớn.

“Cho nên, chỉ có thể mời cậu trở về!”

Ứng Đông Lai dẫn Trình Kiêu vào ký túc xá, còn chưa đến cửa, Trình Kiêu đã cảm nhận được hơi thở nóng nảy.

“Nơi này là ký túc xá của mấy người Lưu Tử Đào, tôi dần cậu đi thăm bọn họ trước.”

Ứng Đông Lai nói rồi gõ cửa Lưu Tử Đào mở cửa cho Ứng Đông Lai và Trình Kiêu.

Lưu Tử Đào là đội viên nhỏ tuổi nhất trong đội ngũ, con người rất nhiệt tình, cũng rất chất phác.

Trình Kiêu vẫn chưa quên lần đầu tiền gặp mặt Lưu Tử Đào, lúc nào trên mặt anh ta cũng như có mười vạn câu hỏi vì sao.

Nhưng bây giờ, đội viên mấy tháng trước vẫn còn nhiệt tình chất phác, vậy mà bây giờ lún phún gốc râu cảm, đôi mắt đỏ ngầu, trên mặt tràn đầy tàn ác, giống như lúc nào cũng có thể bùng nổ.