Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1599




Chương 1599

“Vâng!”

Người đàn ông trung niên ngay lập tức bấm gọi một số khác.

Lúc này, trong sân phụ của nhà họ Vương, Vương Trạch ngồi trong đình lương hơi nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận đàn cá bơi lội trong bể phía dưới, cảm giác có một đôi chim nhỏ ở hòn giả sơn đối diện.

Mọi thứ đều rất yên tĩnh và nhàn nhã.

Đột nhiên, Vương Trạch mở mắt ra, cầm điện thoại ở băng ghế bên cạnh lên, nhấn nút trả lời.

“Có chuyện gì sao?” Vương Trạch nhàn nhạt hỏi.

“Cậu chủ, bên Hà Tây có tin ngày mai Chung Phi Vũ sẽ đi khảo sát thực tế ở đại học Tây Bắc, tên Thư Nam kia rất có thể sẽ đi theo.”

“Biết rồi.

Cúp máy xong, Vương Trạch nhìn đàn cá trong bể, nắm một viên mồi, búng nhẹ ngón tay, một con cá đang bơi lập tức lật ngửa, trên người xuất hiện một lỗ nhỏ.

“Cá sắp ra khỏi động rồi, nhưng phải đi đâu đặt lưới đây?”

Vương Trạch nhắm mắt, vài giây sau anh ta mở mắt, trên môi nở nụ cười.

“Núi Nhạn Đãng của Tây Bắc có Chân Võ Tông. Haha, đến ông trời cũng giúp mình!”

Một ngày sau, tại núi Nhạn Đấng, trong đại điện của Chân Võ Tông Một lão đạo mặc trường bào màu xám, trên ngực có hình Thái Cực tươi cười nhìn Vương Trạch, chậm rãi nói: “Cậu chủ Vương không ngại xa xôi chạy tới Chân Võ Tông của tôi có chuyện gì vậy?”

Bên dưới, mấy ông lão mặc trường bào màu xám cũng nhìn chăm chăm Vương Trạch với vẻ cảnh giác Vương Trạch mỉm cười: “Tôi muốn thực hiện một giao dịch với tông chủ Lý”

Lý Huyền Phong cười hỏi: “Giao dịch gì?”

“Tôi muốn mượn đại trận thượng cổ của tông chủ Lý!” Mắt Vương Trạch sáng lên.

Vương Trạch vừa dứt lời, Lý Huyền Phong và mấy ông lão kia đều trở nên nghiêm túc.

“Cậu chủ Vương, cậu nghe chuyện đại trận ở đâu vậy?” Lý Huyền Phong lại cười khẽ hỏi.

“Đó đều là chuyện không có thật thôi, cậu đừng nghe bọn hộ nói rồi coi là thật.”

“Chân Võ Tông chúng tôi không có đại trận thượng cổ!”

Vương Trạch cười nhạt: “Tông chủ Lý đừng vội phủ nhận, nghe tôi nói điều kiện trước đã được không?”

Lý Huyền Phong nhìn Vương Trạch: “Xem ra cậu Vương rất tự tin với điều kiện mình đưa ra”

Vương Trạch chỉ cười không nói tiếp chủ đề đó nữa: “Một vị trí của Hư Không Điện, đổi lấy Chân Võ Cửu Tiệt Trận của các ông, có được không?”

“Thật chứ?” Lý Huyền Phong ngạc nhiên đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn Vương Trạch chăm chú.

Mấy ông lão còn lại của Chân Võ Tông cũng kinh ngạc nhìn Vương Trạch chăm chú, dường như vị trí ở Hư Không Điện rất quý giá.

Vương Trạch nói: “Tôi đại diện cho nhà Vương ở Thủ Đô, đương nhiên không nói dối.”

Lý Huyền Phong hô to: “Được, tôi tin danh tiếng của nhà họ Vương. Đồng ý!”

“Nhưng tôi không thể đảm bảo Trình đại sư sẽ chủ động nhảy vào Chân Võ Cửu Tiệt Trận của chúng tôi đâu đấy.”

Như Vương Trạch nói, trong lòng Lý Huyền Phong đều đã biết.

Ông ta biết rõ mục đích tới đây của Vương Trạch.