Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1428




Chương 1428

“Không không, tôi tìm thành Quỷ bao nhiêu năm, cuối cùng cũng tìm được, tôi nhất định phải tự mình nhìn thấy mộ nữ vương Bái Nguyệt!” Giáo sư Dương cố chấp nói “Để em đỡ thầy!” Phụ tá nâng tay giáo sư Dương, mọi người cùng nhau xuống hầm ngầm.

Hai người Trình Kiêu đi ở phía sau đội thám hiểm, đi xuống hầm ngầm.

Đi qua cầu thang hẹp dài, tầm nhìn trước mắt mọi người trở nên rộng lớn.

Trước mắt là không gian ngầm lớn, một cái thang đá thủ công được xây ở mép tường.

Đi theo thang đá, mọi người đi tới nơi sâu trong cung điện.

Dọc theo đường đi, không xuất hiện một cơ quan trùng độc nguy hiểm nào, thỉnh thoảng có mấy con sâu nhỏ cũng đều bị mọi người dọa trốn đi.

Cung điện ngầm rất trống trải, có lẽ là được xây trong một ngọn núi, trên đỉnh cung điện là một quan tài đá màu xanh.

“Đó là quan tài nữ vương Bái Nguyệt sao? Thuận lợi hơn tôi nghĩ đấy!” Vương Mập Mạp thầm nói.

Giáo sư Dương kích động nói: “Chắc là đúng rồi, trong sách cổ có ghi nước Bái Nguyệt có tập tục huyền táng(treo quan tài ở nơi cao), cũng chính là treo quan tài ở trên vách đá đen.”

“Hơn nữa xem quy cách của quan tài kia, quý tộc bình thường cũng không thể dùng được.”

“Có lẽ chỗ này chính là mộ của nữ vương nước Bái Nguyệt.”

Nghe được lời khẳng định của giáo sư Dương, ai nấy đều mừng rỡ.

“Vậy còn chờ gì, nhanh lên đi, mở mộ lên nhìn xem có phải nữ vương Bái Nguyệt không!” Vương Mập Mạp vén tay áo muốn tiến lên.

“Chờ một chút!” Lão Hồ kéo anh ta lại, nhỏ giọng nói: “Anh không cảm thấy đoạn đường chúng ta đi quá thuận lợi à?”

Vương Mập Mạp sửng sốt, sau đó gật đầu nói: “Không sai, tôi cũng có cảm giác này, giống như có người đi trước mở đường, nếu không đường đường là mộ của nữ vương Bái Nguyệt, sao có chuyện đến một cơ quan bảo vệ cũng không có!”

“Những ngôi mộ trước mà chúng ta từng xuống, dù là ngôi mộ của một tên quan lại nhỏ như hạt vừng cũng phí hết tâm tư bố.

trí cơ quan, bảo vệ ngôi mộ của mình. Đường đường là nữ vương nước Bái Nguyệt, một trong hai mươi bốn vua chúa Tây Vực. Tại sao trong ngôi mộ của bà ta lại không có cơ quan!” Lão Hồ nghi ngờ nói.

Hai người đang xì xào bàn tán, hai phụ tá đã đỡ giáo sư Dương bắt đầu leo lên bậc thang.

Cô Dương nhìn hai người, đi tới vỗ vai Vương Mập Mạp, hỏi: “Các.

anh có thấy chúng ta vào đây quá thuận lợi không?”

“Có thấy, cô cũng có cảm giác này à?” Vương Mập Mạp hỏi.

Cô Dương gật đầu, cảnh giác nhìn xung quanh: “Tôi cứ có cảm giác có một đôi mắt trong bóng tối đang nhìn mình chẳm chảm.”

Vương Mập Mạp rụt cổ: “Cô đừng có dọa tôi! Nào có ánh mắt Gì.

Lão Hồ quét mắt nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Cứ cẩn thận thì hơn, có đôi khi trực giác của phụ nữ rất chuẩn.”

Hai người Trình Kiêu đứng tại chỗ, nhìn quan tài đá xanh treo ở khoảng không giữa cung điện.

“Đó chính là quan tài của nữ vương Bái Nguyệt à?”

“Không cảm nhận được khí tức của Tiên Thiên Mộc Linh, chẳng lẽ cây quyền trượng được làm từ Tiên Thiên Mộc Linh chỉ là trùng hợp?”