Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1423




Chương 1423

Tường thành xung quanh cao ba mét, chỗ hai bức tường thành giao nhau có một cánh cổng lớn đủ cho sáu chiếc xe tăng cùng đi qua.

Lại giống như cái miệng khổng lồ của con ác ma đang chờ đợi cắn nuốt người thám hiểm tiến vào.

Đặng nhị gia cắn răng, theo sát phía sau Trình Kiêu đi về phía Quỷ Thành.

Hai người tới trước cổng lớn của Quỷ Thành, cổng thành đã bị tàn phá tới không chịu nổi, hai cột ở hai bên đầu tường thành còn có dấu vết dây kéo cổ đại để lại.

Bên ngoài hẳn phải có một con sông đào bảo vệ thành, nhưng đã sớm bị cát vàng che phủ, không còn nhìn thấy được bất kỳ dấu vết nào.

Nhưng nhìn cổng thành này tràn ngập hơi thở của lịch sử, thê lương cổ xưa, giống như một cụ già gần đất xa trời kể lại câu chuyện năm đó.

Hai người Trình Kiêu đi vào trong, kiến trúc của Quỷ Thành không giống với Á tộc thời cổ đại lắm, đầy phong cách Châu Âu, mơ hồ giữ lại dáng vẻ trước đây, nhưng đều tan hoang không chịu nổi, chỉ để lại bức tường đổ nát.

“Trước đây, ông tìm được cây trượng này ở đâu?” Trình Kiêu hỏi.

Đặng nhị gia chỉ về phía trước: ‘Ở vị trí trung tâm Quỷ Thành có một bức tượng. Tôi đã lấy cây trượng này trong tay của bức tượng đó.”

“Không, chắc là một cây quyền trượng!”

Đúng vậy, trong tay cụ già chính là cây trượng, mà trong tay tượng thần bình thường đều là quyền trượng.

“Dẫn tôi qua!” Vẻ mặt Trình Kiêu lãnh đạm.

“Được!”

Quả thật, sau khi lại đi tới Quỷ Thành này, nỗi sợ hãi trong lòng Đặng nhị gia trái lại đã giảm đi rất nhiều.

Đặng nhị gia nhanh chóng dấn theo Trình Kiêu đi tới vị trí trung tâm Quỷ Thành Chỗ này là một quảng trường nhỏ đã tan hoang không chịu nổi.

Trên quảng trường có một bức tượng sứt mẻ vẫn đứng sừng sững, quanh năm bị bão cát thổi tới, đã không còn nhận ra hình dáng ban đầu của bức tượng, chỉ có thể từ các đường nét nhìn ra đây chắc hẳn là một người phụ nữ mặc trang phục cổ.

“Mọi thứ ở đây đều đã bị sa hóa, cho nên lúc đó tôi rất tò mò, vì sao quyền trượng trong tay bức tượng kia vẫn được bảo quản tốt”

“Tôi lại lấy nó xuống.” Đặng nhị gia nói.

Trình Kiêu liếc mắt nhìn xung quanh, kiến trúc xung quanh quảng.

trường đã bị gió cát thổi cho còn lại phần nền, chỉ có một kiến trúc hình trăng khuyết ở ngay phía trước vẫn tính là được bảo quản tốt.

Nhưng… ở đây không có Tiên Thiên Linh Mộc mà Trình Kiêu muốn tìm.

“Trước đây, ông đã từng qua chỗ nào?” Trình Kiêu hỏi.

Đặng nhị gia chỉ vào kiến trúc hình trăng khuyết phía trước: “Tôi tìm gần như khắp Quỷ Thành, vẫn không tìm được gì. Cả thành phố cơ bản đều bị sa hóa, chỉ có chỗ kiến trúc này vẫn tính là nguyên vẹn.”

“Chắc chỗ đó là một miếu thần, bên trong có các loại đồ đăng.

Chẳng qua tôi không hiểu về lịch sử về thế hệ này, xem cũng.

không hiểu những thứ bùa vẽ quỷ đó của người xưa.”

“Chúng ta vào xem thử.” Trình Kiêu nói xong, bước về phía kiến trúc hình trăng khuyết kia.

Nhưng mới vừa đi được một bước, anh đột nhiên dừng lại.