Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1373




Chương 1373

Dương Oánh cũng đã giải quyết xong nỗi lòng.

Ba người lại nói chuyện thêm một lúc, sau đó từng người chào tạm biệt.

Dương Oánh vốn dĩ muốn Lan Nhược Lâm đưa Trình Kiêu vào hội trường, nhưng bởi vì Lan Nhược Lâm cần phải phối hợp với công ty để cùng nhau hoạt động, không có cách nào đi cùng với Trình Kiêu, chỉ có thể đi trước một bước.

Trình Kiêu hỏi rõ về địa điểm của cuộc họp sáp nhập, sau đó tìm một khách sạn ở gần đó, đợi cuộc họp sáp nhập bắt đầu vào ngày mai.

Ngày thứ hai, Trình Kiêu đã tu luyện cả đêm, cả người tỉnh thần phấn chấn, bắt xe đi đến địa điểm tổ chức cuộc họp sáp nhập, Quốc tế Thiên Thịnh.

Trước cửa Quốc tế Thiên Thịnh có rất nhiều xe hơi sang trọng, nơi để xe ở bãi đỗ xe dưới mặt đất đã chật ních rồi.

Các biện pháp an ninh cũng được tăng cường hơn bình thường rất nhiều, chỉ phạm vi ngoài cửa đã có hơn chục nhân viên bảo vệ đứng đó.

Trình Kiêu nhìn những ông chủ mặc đồ vest có dáng dấp như một người thành công, mỗi người đều dẫn theo một người phụ nữ xinh đẹp, thong thả bước vào cửa chính.

Có điều, khi bước đến cửa, mọi người dường như đều đưa ra thư mời.

Ngày hôm qua, Dương Oánh và Lan Nhược Lâm đều không đề cập đến vấn đề thư mời.

Dương Oánh nghĩ rằng Trình Kiêu là ông chủ lớn của tập đoàn giải trí Hoa Á, khẳng định sẽ có thư mời.

Lan Nhược Lâm nghĩ rằng Trình Kiêu đi theo nhân vật quan trọng nào đó đến, căn bản không cần thư mời.

Trình Kiêu hiện tại hơi bối rối.

Có nên chứng minh thân phận của mình không? Như vậy chắc chắn sẽ được vào trong.

Nhưng mà chứng minh thân phận thì bảo vệ sẽ tin sao?

Khẳng định là sẽ không, nói không chừng còn sẽ biến Trình Kiêu thành một kẻ gây sự mà đuổi đi Đương nhiên nếu như cố gắng, không ai có thể cản được anh Tuy nhiên, theo cách này, cuộc họp sáp nhập sẽ biến thành buổi biển diễn cá nhân của Trình Kiêu.

“Hay là vẫn nên gọi điện thoại xin giúp đỡ cho rồi.”

Bất luận là gọi điện thoại cho Lan Nhược Lâm hay là gọi cho đại diện của Nước sinh mệnh, muốn có một bức thư mời có lẽ cũng không phải việc khó.

Chính vào lúc này, ánh mắt Trình Kiêu không khỏi không sáng lên.

Ở góc giao lộ phía trước, một vài người tiến về phía anh, đó là một vài người bạn cùng phòng ở Học viện Điện ảnh và Truyền hình Hà Tây.

Tân Thủ, Trương Tư Tổ và những người khác cũng nhìn thấy Trình Kiêu.

Đột nhiên trên mặt mấy người hiện ra vẻ kinh ngạc.

Một vài người vội vã tiến lên một bước chạy đến.

Trương Tư Tổ tùy tiện vỗ vai Trình Kiêu nói: “Tôi đã nói Trình Kiêu sẽ đến, các cậu còn không cho tôi gọi điện thoại cho cậu ta, nói cái gì mà Trình đại sư bận trăm công nghìn việc. Nhìn đi, cậu ta không phải đã đến rồi sao?”

Tân Thủ đá Trương Tư Tổ, trừng mắt với anh ta và hét lên: “Bác sĩ, bỏ bàn tay dơ bẩn của cậu ra! Thân phận của Trình Kiêu hiện tại đã khác rồi!”

Trương Tư Tổ vỗ trán, bừng tỉnh nói: “Đúng đúng, cậu ta hiện tại là Trình đại sư, tôi gần như quên mất rồi!”

“Vấn bối Trương Tư Tổ bái kiến Trình đại sư.” Trương Tư Tổ cung kính cúi đầu chào.