Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1368




Chương 1368

Nhưngvì diện tích địa lý của tỉnh Tây Hải trải rộng, có tài nguyên phong phú, tổng thể cũng phong phú hơn.

Nổi tiếng nhất ở Tây Hải là du lịch và khách sạn nghỉ dưỡng.

Ví dụ như khi công ty tiến hành cuộc họp cuối năm, hoặc các minh tỉnh tổ chức các buổi hòa nhạc, hay có thể là vài tập đoàn lớn tổ chức lễ ký kết đều sẽ tổ chức ở tỉnh Tây Hải này.

Khoảng cách giữa Tây Ninh và Tây Hải hơn một ngàn cây số, Trình Kiêu ngồi trên tàu hỏa siêu tốc đến đó.

Một ngày sau, Trình Kiêu đến Tân Thành thuộc tỉnh lị của Tây Hải Nơi này có câu nói, Tây Hải không bao giờ ngủ.

Trình Kiêu đi ra khỏi cổng ga tàu, đưa mắt quét qua bốn phía, phân biệt rõ phương hướng cần đi.

Người đại diện lúc trước tên là Tây Hải Sinh, thuộc họ Ngô ở Tây Hải.

Địa vị của họ Ngô ở Tây Hải cũng không quá cao, nhưng có thể xếp vào hạng top mười đứng đầu.

Nhưng theo lời nói của Tưởng Hùng, ông cụ Ngô Đình Minh lại có đạo đức uy tín rất cao. Dù ông ta là một người kinh doanh, nhưng là một kẻ rất khiêm tốn Người như vậy, đúng lúc phù hợp với điều kiện của Trình Kiêu.

Đầu xà của tỉnh Tây Hải này là họ Đặng.

Đại minh tỉnh Đặng Gia Luân lúc trước sỉ nhục Trình Kiêu, chính là cậu cả của họ Đặng ở Tây Hải này.

Đặng Gia Luân thích Y Linh, chắc đã nghe thái độ của Y Linh đối xử với Trình Kiêu nên mới tỏ địch ý rõ ràng với anh như vậy.

Nhưng rõ ràng, bọn họ không sợ Trình đại sư ở Lĩnh Nam. Chắc chắn, bọn họ đã có chỗ nào đó chống lưng.

“Chỉ mong, chỗ chống lưng của chúng đừng buồn cười như họ Cung là được rì Trình Kiêu chuẩn bị đi lên trước, lại đột ngột có cảm giác lạ. Anh lập tức xoay người lại, nhìn sau lưng mình.

Một người phụ nữ dáng người cao gầy, khí chất hơn người đang bước nhanh đến chỗ Trình Kiêu.

Nhưng người phụ nữ này mặc áo khoác màu vàng nhạt, còn đeo kính râm bản lớn màu đen, trên đầu còn đội một chiếc mũ lưỡi trai, nên anh không thể trông như thế nào.

Nhưng Trình Kiêu thấy người này không phải dựa vào con mắt, mà là khí tức.

“Cô Dương, cô đợi tôi một chút!” Đằng sau người phụ nữ kia, là một cô gái trẻ tuổi nhanh bước đuổi theo, vừa chạy vừa gọi.

“Người đẹp Dương này, mấy ngôi sao nổi tiếng như mấy người khi đi ra ngoài phải trang bị như thế hết à?” Trình Kiêu mỉm cười, hỏi.

Người vừa đến đây chẳng ai xa lạ, là đại minh tỉnh Dương Oánh.

Dương Oánh đi đến bên cạnh Trình Kiêu, đôi mắt đẹp xuất hiện tia ngạc nhiên: “Cải trang như vậy rồi anh cũng nhận ra được, xem như anh giỏi!”

“Sao cô lại tới đây?” Trình Kiêu hỏi.

Dương Oánh nhìn xung quanh, nói: “Người ở đây nhiều quá, không phải nơi để nói chuyện. Chúng ta tìm một chỗ kín đảo, rồi nói sau.”

Trong một quán cà phê tại tầng cao nhất, căn phòng yên tĩnh.

Trình Kiêu và Dương Oánh ngồi đối diện nhau.

Dương Oánh tự rót một ly trà cho Trình Kiêu, bản thân mình thì gọi một lý cà phê Lam Sơn quý hiếm.

“Tôi đã đoán được anh sẽ tới đây từ trước.” Dương Oánh đưa hết trà cho Trình Kiêu, nở nụ cười nói Ánh mắt của Trình Kiêu hơi rục rịch, anh nghi ngờ hỏi lại: “Cô đoán tôi sẽ tới đây sao?”