Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1321




Chương 1321

“Tôi không nỡ để cô chết đấy.”

Sau vài động tác nhỏ, tiểu sư thúc đã phong kín các huyệt chính trên người Lôi nữ vương.

“Cái vị Trình đại sư đó cho cô uống thuốc gì mà lại khiến cô một lòng một dạ với cậu ta thế?!”

“Sau này cô mà ngoan ngon đi theo tôi, tôi đảm bảo sẽ đối xử tốt với cô hơn cả Trình đại sư nữa.”

“Chủ nhân đừng làm thế!” Vân Nguyệt hét lên và liên tục lắc đầu.

Lôi nữ vương nhìn hai người, sắc mặt trông rất bi tráng như thể liều chết.

Rồi bà ta mỉm cười nói: “Đừng để ý đến tôi, hai người Sống cho tốt vào!”

“Được rồi được rồi, mau đưa hai ả này đi chỗ khác đi, đừng làm lỡ chuyện song tu của ta và người đẹp.” Tiểu sư thúc không nhịn được mà khoát tay nói.

“Dạ!” A Thành và A Vũ lập tức áp giải đưa Vân Nguyệt và Phong Miên đi.

Không ai nhận ra rằng, trong đống lá khô ở rừng cây bên phải biệt thự bị gió thổi bay mấy chiếc lá và để lộ một cặp mắt đang nhắm nghiền.

Thư Nam không biết anh ta đã bế quan bao lâu nữa, chỉ mỗi khi năng lượng trong người hết sạch anh ta mới tỉnh lại để ăn một bữa no nê, còn thời gian còn lại đều dùng để tu luyện.

Lúc này, Thư Nam đã hiểu ra một ít rồi.

“Hóa ra là núi nhưng không phải núi, là sông nhưng không phải sông, hình như mình đã hiểu rồi.”

“Ngọn núi trước mắt không phải là ngọn núi thật, con sông trước mắt cũng không phải là con sông thật. Tất cả đều được tạo ra bởi năng lượng của trời đất”

“Tất cả mọi thứ trên đời này kể cả con người đều do năng lượng tạo thành. Chỉ cần mình nắm giữ quy tắc vận hành của năng lượng trời đất, vậy thì mình có thể khống chế những năng lượng này”

“Thấy núi dời núi, thấy sông ngăn sông.”

“Chỉ tiếc là đám người này đến làm phiền mình, nếu không tu vi của mình sẽ tiếp tục tăng lên! Nhưng giờ đành phải bị ép kết thúc thôi”

Một hơi thở mạnh mẽ đột nhiên ập đến.

Tiểu sư thúc đang ôm Lôi nữ vương đi vào biệt thự bỗng hoảng hốt, ông ta dừng bước lại và cảnh giác nhìn xung quanh; “Ai?”

“Từ hôm nay cho đến mười ngàn năm sau, các người đều sẽ nhớ Kĩ tên tôi… Tôi tên Thư Nam!”

Giọng nói lạnh lùng đầy kiêu ngạo như thể từng tiếng sấm, nó vang vọng khắp vùng trời trên biệt thự Vọng Lâu.

Mọi người nhìn quanh, cuối cùng phát hiện bóng dáng của một thanh niên áo đen ở trên đỉnh cây của cánh rừng bên cạnh.

Lúc này, anh ta đang đứng trên ngọn cây cao nhất của cánh rừng và lạnh lùng nhìn mọi người.

“Là cậu ta!” Trong lòng Mã Tài rất vui mừng, bởi vì hiện tại ông ta vẫn nhớ như in sức chiến đấu mạnh mẽ kinh người mà anh ta bộc phát khi bị tổ hồn của Hạ Bạt chiếm hữu.

“Không ngờ cậu ta vẫn ở lại biệt thự Vọng Lâu, lần này chúng ta được cứu rồi!”

Sắc mặt Lôi nữ vương cũng đầy ngạc nhiên và mừng rỡ: “Là Thư Nam”

“Không ngờ cậu ta vẫn ở đây! Không biết bây giờ thực lực cậu ta thế nào rồi!”

Tiểu sư thúc híp mắt nhìn Thư Nam rồi âm trầm hỏi: “Này tên kia, cậu là aï?”

Thư Nam lạnh mặt không nói gì, anh ta chậm rãi đi xuống khỏi ngọn cây, cứ như thể dưới chân anh ta có một bậc thang vô hình vậy.