Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 130




CHƯƠNG 130

Xế chiều ngày hôm đó, Ninh Cát Sơn liền tìm được mấy người thợ mộc có tay nghề tốt.

Trình Kiêu vẽ ra một bản vẽ, để những thợ mộc này làm cả đêm không ngừng nghỉ.

Sáng sớm hôm sau, dụng cụ Trình Kiêu yêu cầu đã hoàn thành.

Tại một góc trong bãi đỗ xe ở bệnh viện nhân dân, thành phố Hà Tây.

Vốn chỉ có năm chỗ đậu xe nhưng khu vực này lại bị dây ngăn cách phân ra một khoảng, chính giữa đặt một cái bếp lò lớn, dưới bếp đang đốt một bó củi.

Trên bếp lò là một cái nồi sắt lớn, nước bên trong sôi ùng ục bốc hơi nghi ngút.

Trên nồi không phải là lồng hấp chưng bánh bao, mà là một cái lồng trúc hình chữ nhật chứa đủ một người, nhìn chất lượng của gậy trúc thì chắc là mới làm.

Bên ngoài dây ngăn cách có rất nhiều người tò mò vây quanh. Không chỉ bệnh nhân mà còn có nhân viên trong bệnh viện.

Đứng gần bếp lò nhất chính là các bác sĩ nổi tiếng hôm qua được mời đến hội chẩn.

Trình Kiêu, Ninh Cát Sơn còn có Vương Nguyên Bồi đứng ở tận cùng bên trong, Dương Oánh đội mũ và đeo kính râm to bản, đứng bên cạnh Trình Kiêu.

Trong lồng trúc hình người là mẹ Dương Oánh đang nằm.

Ở cổ đại có một loại hình phạt cực kỳ tàn nhẫn gọi là chưng hình.

Thế nhưng loại hình phạt này truyền tới trong tay một số thầy thuốc lại biến thành một thủ đoạn trị liệu đặc biệt, có tên là phương pháp chưng cốt.

Trình Kiêu bỏ dược liệu vào trong cái nồi lớn, bệnh nhân nằm trong lồng trúc đặc chế, dùng lửa nhỏ chậm rãi đun nóng, để hơi dược liệu tản ra tiến vào trong lồng trúc, giúp dược lực chậm rãi thẩm thấu vào thân thể người bệnh, thậm chí thâm nhập vào cốt tủy.

Loại phương pháp này rất nguy hiểm, mấu chốt là phải nghiêm khắc khống chế tốt hỏa hầu, đồng thời còn phải có người ở hai bên trái phải thủ hộ thời thời khắc khắc. Một khi nhiệt độ quá cao, họ sẽ lập tức thêm nước lạnh dập lửa.

“Cậu ta muốn làm gì vậy?” Mã chuyên gia chẳng hiểu gì cả, ông ta không rõ Trình Kiêu muốn làm cái gì.

Thực ra thì không một ai có thể hiểu được, ngay cả Tôn Đại Hải xuất thân từ thế gia trung y cũng nhìn mà ù ù cạc cạc. Ông ta chưa từng nghe qua phương thức trị liệu này.

“Cậu ta làm vậy là muốn chưng người sao? Viện trưởng Ninh, sao ông không ngăn cản cậu ta!” Có bác sĩ kinh hoảng nói.

Ninh Cát Sơn không lên tiếng, loại phương pháp chưng cốt này Trình Kiêu đã giảng giải riêng cho ông ta và Dương Oánh, ông ta cảm thấy có thể thử.

Hơn nữa bệnh nhân gặp phải tình huống quanh năm suốt tháng bị âm khí xâm nhập cốt tủy, dù dùng thuốc hay giải phẫu đều chẳng ăn thua.

Mà nguyên lý của phương pháp chưng cốt khá tương đồng với việc âm khí xâm nhập cơ thể, có nghĩa là để dược lực chậm rãi thẩm thấu vào cơ thể bệnh nhân, trục xuất âm khí trong cơ thể bà ấy.

Tuy nhiên, lý thuyết thì là vậy, còn có thể chữa khỏi hay không thì phải xem kết quả.

Hiện trường ngoại trừ Ninh Cát Sơn và Dương Oánh ra, ai cũng không rõ Trình Kiêu đang định làm gì.

Bọn họ vừa chạy tới bệnh viện thì đã bị Ninh Cát Sơn kéo đến xem Trình Kiêu chưng sống người, lúc này trong lòng đám người ngoại trừ khiếp sợ cũng chỉ có khiếp sợ.

“Đây không phải là làm liều sao? Bỏ một người sống vào lồng hấp, tôi sống đến từng tuổi này nhưng còn chưa từng nghe qua phương pháp chữa bệnh dị hợm này đâu!”

“Tôi thấy cậu ta chẳng qua chỉ là một tên thầy bói hại người thôi. Đây không phải là chữa bệnh, căn bản là đang mưu sát!”