Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1296




Chương 1296

Đợi đến Trình Kiêu đi vài bước, Mặc Vũ bỗng nhiên ở đẳng sau hô: “Trình Kiêu, tổng bộ Hắc Vu giáo ở Trấn Nam Cương Hắc Thủy, người của thị trấn đó đều là thành viên Hắc Vu giáo, anh nhất định phải cẩn thận!”

“Yên tâm.”

Trình Kiêu quay người gật đầu với Mặc Vũ, vì một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, Hắc Vu giáo nhất định phải bị tiêu diệt.

Kiếp trước, chuyện Mặc Vũ mất tích, liên quan tới Hắc Vu giáo.

Đời này, Trình Kiêu đương nhiên sẽ không để lịch sử tái diễn.

Đất Nam Cương, giao giới với tỉnh Lĩnh Nam, ở rất gần nhau, ở giữa cách Hồng Hà ba trăm dặm.

Sau khi Thánh Tử Hắc Vu giáo đào tẩu, một đường về phía nam, vẫn cứ trốn ở tổng bộ Hắc Vu giáo, Trấn Hắc Thủy.

Toàn bộ trấn Hắc Thủy, đều là địa bàn Hắc Vu giáo. Nhưng, người nơi này đại đa số đều là bị Hắc Vu giáo che đậy, người của trấn Hắc Thủy, thờ phụng chính là Bạch Vu giáo, thánh nữ mới là lãnh tụ tỉnh thần duy nhất của bọn họ.

Cho nên, Hắc Vu giáo vì bảo hộ địa vị của mình tại trấn Hắc Thủy, môi một đời Thánh Tử khi tiếp nhận giáo chủ, đều phải cưới Thánh nữ Bạch Vu giáo, mới có thể được phần lớn người tán thành.

Hiện tại Bạch Vu giáo sớm đã là chỉ trên danh nghĩa, các Thánh nữ của Bạch Vu giáo cơ bản đều biến thành tù phạm của Hắc Vu giáo.

Về phần cái gọi là thông gia, đây chẳng qua là các lãnh đạo cao cấp của Hắc Vu giáo lấy cớ lường gạt người.

Núi Vu Thần ở phía nam trấn Hắc Thủy, nơi này chính là tổng đàn Hắc Vu giáo.

Vùng núi Vu Thần đại thế hiểm yếu, phần lớn là ngọn núi hiểm trở trùng điệp, Hắc Vu giáo ở đây kinh doanh nhiều năm, vận dụng nhân lực vật lực to lớn, vậy mà cưỡng chế xây dựng Vu Thần đại.

điện trên núi.

Đại sảnh của Phù Thần tối đen như đúc như thép, tối tăm và sâu thắm, giống như sự u ám của địa ngục.

Ngay phía trước quảng trường của đại điện trên, có một cái vạc to lớn ba chân bằng đồng, bên trong lửa lớn cháy hừng hực, ngay phía trước vạc đồng ba chân, là một tượng thần tôn mặt xanh nanh vàng.

Vật tổ Hắc Vu giáo, lại là quái vật đầu người thân thú.

Trong đại điện, vô cùng trống trải, không lộ ra ánh sáng, từ cửa đi vào, đó là một con đường bằng đá xanh dẫn thẳng đến chỗ ngồi đầu tiên, mỗi hàng có chín lò than, ngọn lửa bên trong cháy khét lẹt, chiếu sáng cả đại sảnh.

Thánh Tử Hắc Vu giáo một thân áo bào đen, lẳng lặng đứng trong đại điện, nhìn qua chỗ ngồi trống rỗng, hơi cúi đầu xuống, ánh mắt ảm đạm.

Đột nhiên, một thanh âm quanh quẩn trong đại điện: “Ngươi nói tiếng sáo thần Già La giống như tắm rửa tâm hồn hắn, thuật vu cổ như đang gãi ngứa cho hắn, ngay cả hai phân thân con rối vu quỷ của ngươi cũng bị tiêu diệt?”

Thanh âm kia lộ ra ý không tin nồng đậm. Thánh Tử Hắc Vu giáo ngột ngạt: “Không sai.”

Thanh âm kia trầm mặc, sau đó, bỗng nhiên ha ha cười, tiếng cười đinh tai nhức óc.

“Hoang đường!”

“Tuy cây sáo thần Già La của ngươi đối với cao thủ chân chính không có tác dụng gì, nhưng thuật vu cổ của ngươi cho dù ta có nhiễm cũng chỉ có một đường chết, hắn làm sao dám dùng tay không tiếp nhận mà không bị thương?”

Thánh Tử Hắc Vu giáo trầm giọng nói: “Sự thật chính là như thế, nếu như không phải hai con rối phân thân vu quỷ, ta đã chết lâu rồi: “Chuyện này, ta cũng không trông cậy ngươi tin. Ta đến nói cho ngươi một tiếng, hắn tuyên bố, muốn tiêu diệt Hắc Vu giáo.”