Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1289




Chương 1289

Trình Kiêu bình tĩnh đáp: “Đừng lo lảng, đây cũng sẽ là lần cuối cùng. Bởi vì Hắc Vu Giáo đã sắp biến mất rồi.”

Vẻ mặt Mã Ngọc Hoa và vợ bên cạnh ngớ ra, sự điên cuồng kiêu ngạo của Trình Kiêu quả thật là ngoài sức tưởng tượng của họ.

Dư bà bà không khỏi tặc lưỡi nói: “Thánh Nữ, người bạn này của cô quả thật là kiêu ngạo không phải dạng vừa đâu!”

Thánh Tử Hắc Vu Giáo là ứng cử viên kế thừa vị trí giáo chủ, cứ ba mươi năm sẽ tuyển chọn ra một trăm người, người chiến thăng cuối cùng mới có thể trở thành Thánh Tử.

Tất nhiên, chín mươi chín người còn lại đều đã chết.

Có thể nói, người có thể trở thành Thánh Tử của Hắc Vu Giáo không chỉ có thực lực cao cường mà còn có trí thông minh không phải dạng vừa.

Mặc dù Trình Kiêu đã đánh bại Mã Ngọc Hoa một cách dễ dàng, nhưng không thể làm điều tương tự với Thánh Tử.

Đây không phải là vốn liếng để Trình Kiêu khinh thường Thánh Tử.

Mạc Vũ vốn cho răng Trình Kiêu chỉ nói suông để cô yên tâm trốn thoát, nhưng không ngờ anh lại thực sự muốn tiêu diệt toàn bộ Hắc Vu Giáo.

Chuyện này sao có thể xảy ra chứ?

Hắc Vu Giáo mạnh mẽ đến chừng nào, cô ta với tư cách là một.

Thánh Nữ của Bạch Vu Giáo biết rõ hơn bất kỳ ai khác.

Nếu có một tia hy vọng có thể tiêu diệt Hắc Vu Giáo, cô ấy sẽ không bao giờ để mặc cho Bạch Vu Giáo bị Hắc Vu Giáo nô dịch Ngay cả một Thánh Nữ như cô ấy cũng chỉ là bàn đạp để Thánh Tử của Hắc Vu giáo leo lên đỉnh cao.

Trước tiên không nhắc đến vị giáo chủ xuất quỷ nhập thần khó lường kia, ngay cả thực lực của Thánh Tử đã rất đáng gờm rồi, mấy chục năm trời anh ta chưa từng gặp đối thủ.

Mà giáo chủ thậm chí còn bí ẩn hơn, ông ta thậm chí còn có thể giao tiếp với các phù thủy và sở hữu một cơ thể bất tử.

Chỉ dựa vào một mình Trình Kiêu là hoàn toàn không thể làm được.

“Trình Kiêu, thực lực của Hắc Vu Giáo vượt quá sức tưởng tượng của anh? Nghe tôi nói một câu này, anh nhanh đi đi, không cần quan tâm đến chuyện của tôi!” Mạc Vũ nghiêm mặt quát Trình Kiêu.

Thánh Tử Hắc Vu Giáo quay đầu nhìn về phía Mạc Vũ, giọng điệu kỳ lạ hỏi: “Cô quan tâm đến cậu ta à?”

Sắc mặt Mạc Vũ lạnh đi, nhìn chắẳm chăm Thánh Tử Hắc Vu Giáo: ‘Anh ấy là bạn của tôi, thả anh ấy đi!”

Thánh Tử không lên tiếng mà lại nhìn về phía Trình Kiêu, trầm giọng nói: “Không được, cậu ta dám sỉ nhục Thánh giáo nên chắc chản phải chết!”

“Nếu anh muốn giết anh ấy, vậy thì hãy giết tôi trước đi!” Khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Vũ tràn đầy kiên quyết.

Thánh Tử không hé răng nhưng ánh sáng xanh lục trong mắt lấp lóe, hiển nhiên tâm tình cực kỳ không tốt.

Mạc Vũ biết rất rõ về Thánh Tử, biết rằng anh ta đang ở trên bờ vực nổi điên lên, có lẽ là vì cô đã hai lần uy hiếp Thánh Tử bằng mạng sống của mình.

“Trình Kiêu, anh nhanh đi đi, đừng cậy mạnh nữa!” Mạc Vũ gần như đang van nài anh.

Trình Kiêu không nói cũng không giải thích gì, bởi vì anh biết rằng ngay cả khi anh giải thích, Mạc Vũ cũng sẽ không tin Chỉ có thể dùng sự thật để nói chuyện.