Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1279




Chương 1279

“Được!” Trình Kiêu nhìn anh ta nói.

Tô Ngạn Ninh vỗ vỗ vai Trình Kiêu, rồi nhanh chóng rời đi như ma đuổi.

Nhưng vừa đi hai bước, Tô Ngạn Ninh đột ngột lùi về nói: “Đúng rồi, anh đừng quên thanh toán đấy!”

Nói xong, anh ta nở nụ cười xấu xa với Trình Kiêu và rời đi.

Trình Kiêu thanh toán xong, rời khỏi quán cà phê. Hai người Mục Tranh đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.

“Phía tây thành phố, nhà riêng của họ Mã”

Trình Kiêu tự lẩm bẩm, sau đó anh tới vỉa hè chặn một chiếc xe taxi đi đến trước nhà riêng của họ Mã tại phía Tây thành phố.

Hình như, nhà riêng của họ Mã rất có tiếng ở đây. Trình Kiêu chỉ nói ra cái tên, tài xế xe taxi đã thể hiện mình bi t rõ đường đến đó.

Trình Kiêu tiếp tục hỏi thêm một ít chuyện về nhà riêng của họ Mã, tài xế xe taxi cũng rất khéo nói, những gì ông ấy biết cũng nói hết cho Trình Kiêu nghe.

Nhưng thông tin có tác dụng lại quá ít, anh chỉ biết là nhà của họ Mã này đã có từ rất lâu trước đây. Hơn thể nữa, người trong căn nhà đó rất bí ẩn, mấy thập niên trước còn có lời đồn đại rằng trong đó có ma quỷ. Cho nên tới giờ, bình thường chẳng ai dám đến gần.

Cũng nhờ chuyện kỳ dị này, nên mọi người không dám quan tâm nhìn ngó quá nhiều nhà riêng của họ Mã. Thỉnh thoảng, họ còn nhìn thấy có rất nhiều người quái lạ từ bên ngoài đến, lục tục ra vào nhà riêng của họ Mã.

Dựa theo những thông tin này, Trình Kiêu đã kết luận được, chắc chắn Mạc Vũ đang ở đó.

Suốt chặng đường Trình Kiêu chạy đến đây, nhà riêng của họ Mã đang diễn ra một vở kịch lớn.

Trong sân nhà rộng rãi, chủ nhân nhà riêng họ Mã tên Mã Ngọc Hoa dẫn vợ và vài thanh niên chặn cổng lớn, không để cho những người ngoài đi vào.

Những người bên ngoài chia làm ba phe, có hai ông cụ hơn năm mươi tuổi, một tên mặt đầy hình xăm da rắn và một bà cụ, mỗi người đều dẫn theo vài người sau lưng, họ bị chặn trước cửa ra vào.

“Họ Mã kia, ông nên biết các người cản bọn tôi sẽ bị ghép vào tội phản bội đấy!” Trong đó, có một ông cụ đang đeo một chiếc nhẫn ngọc màu xanh lục lạnh lùng lên tiếng đe dọa Mã Ngọc Hoa cười khinh, nói: “Phản bội? Hà Liên Thành, ông bớt vu khống hãm hại tôi dùm đi! Tôi nhận lệnh canh giữ ở đây, sao lại thành phản bội được?”

“Ông nghe lệnh của ai? Bây giờ, chúng tôi nghe mệnh lệnh của Giáo chủ đến đây để dẫn Thánh nữ của Bạch Vu Giáo về Tổng Đàn, vì sao ông vẫn còn ngăn cản chứ!” Hà Liên Thành tức giận quát.

“Xin lỗi nhé, tôi cũng nghe lệnh của Thánh Tử. Nếu như Giáo chủ cần người thì đến bảo Thánh Tử ra lệnh cho tôi đi!” Mã Ngọc Hoa khoanh hai tay trước ngực, gương mặt vẫn tỏ vẻ cương quyết.

Hà Liên Thành giận tím mặt nói: “Mã Ngọc Hoa, trong giáo này đều tôn sùng và lấy Giáo chủ làm đầu, dù là Thánh Tử cũng phải nghe lệnh của Giáo chú đấy, còn hành động này của ông đang có mục đích gì!”

“Thánh Tử vẫn chưa chấp nhận vị trí Giáo chủ cơ mà, ông đang muốn phản bội giáo sao?”

Mã Ngọc Hoa cười lạnh rồi nói: “Vậy tại sao các người muốn mang thánh nữ đi? Các người biết thánh nữ vốn là Thánh Tử kế vị của giáo chủ, các người mang thánh nữ đi là muốn làm gì?”

“Ta thấy chắc chắn các người muốn phản giáo, các người chắc chắn sẽ bị trừng phạt!”

Trong sảnh chính của ngôi nhà, Mạc Vũ đang ngồi trên ghế, cùng với một bà lão với mái tóc bạc trắng đang đứng bên cạnh.