Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1271




Chương 1271

“Đến nơi rồi.” Đệ tử đó run giọng chỉ chỉ.

Trình Kiêu vung tay lên, cánh cửa bị một lực mạnh đập mở ra.

Căn phòng tối om, không ai phát ra tiếng gì cả.

Nếu không phải Trình Kiêu cảm nhận được rõ ràng hơi thở của Lâm Ngọc thì anh còn tưởng rằng mình đã bị lừa.

Khi Trình Kiêu bước vào phòng, đệ tử đó bèn quay người bỏ chạy.

Trình Kiêu không quay đầu lại mà chỉ vươn tay ra điểm vào vị trí trái tim phía sau lưng đệ tử đó, một luồng linh lực mạnh mẽ xuyên thấu qua cơ thể, lồng ngực đệ tử đó bị xuyên thủng ngã xuống.

Sau đó, Trình Kiêu nhẹ nhàng bước vào phòng.

Trình Kiêu nhìn khắp toàn bộ căn phòng, trong căn phòng mờ tối, có một cái giường và hai chiếc ghế, ở nơi góc tường có một người đang cuộn tròn.

Người đó ôm lấy hai cánh tay đầu vùi sâu vào đầu gối như một con đà điểu, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống, cả người run lẩy bẩy.

Trong lòng Trình Kiêu đau thắt một hồi, khẽ gọi: “Chị Lâm Ngọc!”

Cơ thể đó bỗng chấn động, qua một hồi lâu mới chậm rãi ngẩng đầu lên, trong bóng tối, thị lực của cô đương nhiên không tốt bằng Trình Kiêu, nên chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ của Trình Kiêu.

“Anh là ai? Đừng tới đây!”

Lâm Ngọc không nhận ra Trình Kiêu, cô vô cùng sợ hãi.

“Chị Lâm Ngọc, đừng sợ, em là Trình Kiêu đây!”

Trái tim của Trình Kiêu đang rỉ máu, anh cố gắng kìm nén ý muốn giết người vô biên trong lòng mình, không dám bộc phát ra ngoài vì sợ làm cho Lâm Ngọc sợ hãi.

Bước chân của anh cũng rất nhẹ, hầu như không phát ra bất kỳ tiếng động nào, anh lo lắng nếu phát ra một âm thanh nhỏ nào đó sẽ dọa Lâm Ngọc sợ hãi.

“Anh đừng tới đây!” Lâm Ngọc thét lên đứt hơi khản tiếng.

Trình Kiêu dừng bước chân, lại nhẹ giọng nói lần nữa: “Chị Lâm Ngọc, chị đừng sợ, nhìn rõ xem em là Trình Kiêu đây!”

Qua một lúc sau, Lâm Ngọc mới nhận ra: “Cậu thật sự là Trình Kiêu sao?”

“Là em, chị nhìn rõ đi!” Trình Kiêu vận dụng linh lực điểm một ánh sáng yếu ớt ở trên đầu ngón tay, chiếu sáng vẻ bất đắc dĩ của mình.

Anh không dám đốt ánh sáng quá mạnh, anh lo lắng Lâm Ngọc sống lâu trong bóng tối sẽ không quen.

Khi nhìn rõ khuôn mặt của Trình Kiêu, dây thần kinh căng thẳng của Lâm Ngọc ngay lập tức được thả lỏng.

“Trình Kiêu!”

Lâm Ngọc kêu lên một tiếng, tức tốc nhào vào lồng ngực Trình Kiêu.

“Không sao rồi, có em ở đây, tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi!”

Trình Kiêu khẽ khàng an ủi.

“Ừm!” Lâm Ngọc giống như một đứa trẻ bị sợ hãi, Trình Kiêu chính là chỗ dựa duy nhất của cô.

Trình Kiêu cứ đứng ở tại chỗ như thế không hề nhúc nhích vì sợ làm Lâm Ngọc giật mình.