Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 125




CHƯƠNG 125

Thoạt nhìn người phụ nữ này rất già nua, chỉ nhìn vẻ bề ngoài một cách đơn thuần thì đoán chừng khoảng sáu mươi tuổi.

Trong phòng bệnh còn có một nam hai nữ. Cậu bé trai là nhỏ tuổi nhất, chắc cũng chỉ mười hai mười ba tuổi, một cô bé khác lớn hơn một chút, tầm mười sáu mười bảy.

Cô con gái lớn nhất mặc váy dài không tay màu đỏ, đeo kính râm lớn, mái tóc dài, ăn diện rất thời thượng.

Trông dáng vẻ cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, làn da trắng nõn. Tuy rằng không thấy rõ mặt nhưng mặc kệ là dáng vóc hay tướng mạo, đều mang tiêu chuẩn đại mỹ nhân. Hơn nữa lần đầu tiên Trình Kiêu nhìn thấy cô ta thì đã có một loại cảm giác quen thuộc.

“Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi?” Nhìn thấy một đám bác sĩ bước vào phòng, cô con gái mang kính mát lập tức lo lắng hỏi.

“Đừng nóng vội, tôi mời Trình thần y tới để cậu ấy xem bệnh đây.” Ninh Cát Sơn nói xong, nhìn về phía Trình Kiêu nói: “Bệnh nhân này hết sức suy yếu, phải truyền dịch dịch dưỡng để duy trì, cậu đến xem đi!”

Hai nữ một nam trong phòng tò mò nhìn Trình Kiêu, trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi.

“Còn trẻ như vậy đã là thần y sao?”

Đám người Vương Nguyên Bồi nhường ra một con đường cho Trình Kiêu.

Trình Kiêu đi tới bên cạnh giường bệnh quan sát bệnh nhân.

Lần này ngay cả Trình Kiêu cũng không nhìn ra gì cả.

Thế nhưng Trình Kiêu đã nhạy cảm cảm ứng được nguyên khí thiên địa, chợt phát hiện âm khí từ trên người bệnh nhân vẫn luôn thẩm thấu ra bên ngoài.

Trong truyền thuyết Á tộc cổ đại, từ thuở hỗn độn sơ khai âm dương nhị khí đã sinh ra.

Tuy rằng vạn vật cũng không phải do âm dương nhị khí diễn hóa ra, nhưng âm dương nhị khí đúng là có tồn tại.

Trong cơ thể người, âm dương cân đối thì mới khỏe mạnh. Nếu như âm dương thất hợp thì sẽ sinh bệnh.

Cỗ âm khí từ trên người bệnh nhân phát tán ra rất yếu ớt, người thường căn bản không cảm ứng được, cho dù có là tu luyện giả võ đạo cũng không được, chỉ có người tu tiên như Trình Kiêu mới có thể nắm bắt.

Trình Kiêu bỗng nhiên vươn tay, dừng lại ở chỗ cách bệnh nhân bảy thốn, sau đó chậm rãi di động từ đầu đến chân.

Sau đó, trong lòng Trình Kiêu cơ bản đã hiểu rõ.

“Đây là chứng âm khí thấu xương.” Trình Kiêu nói.

Một lão chuyên gia phía sau cười lạnh nói: “Cậu không bắt mạch, không kiểm tra, thậm chí ngay cả thân thể bệnh nhân cũng không chạm vào, vậy mà lại dám tùy tiện kết luận bệnh nhân bị bệnh gì, quả thực quá mức hồ đồ!”

Tôn Đại Hải mặt mũi âm trầm nói: “Tuy rằng trung y chú trọng tứ chẩn gồm nhìn, ngửi, hỏi, tiếp xúc. Ví như người có y thuật cực kỳ cao minh, chỉ dựa vào nhìn là có thể nhận ra chứng bệnh của bệnh nhân. Nhưng một đứa căn bản không biết y thuật như mày, lẽ nào lại đạt được cảnh giới trung y trong truyền thuyết?”

Trình Kiêu mặt không biểu tình hơi ngẩng đầu lên, thái độ tự cao tự đại, trong giọng nói bình thản mang theo vẻ mờ mịt.