Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1156




Chương 1156

Mục Thanh Sơn nén lửa giận trong lòng, cẩn thận đánh giá Trình Kiêu. Thế nhưng, nhìn như thế nào cũng thấy Trình Kiêu chỉ là một chàng trai trẻ bình thường, hoàn toàn không giống người biết nội tình gì cả.

Nhìn thấy vẻ mặt bất ổn của Mục Thanh Sơn, Mã Tiểu Dung đứng cạnh căng thẳng trong lòng: “Tệ rồi, Mục Thanh Sơn sẽ không thật sự tin lời tên nhóc đó nói chứ?”

Thấy Mục Thanh Sơn sắp mắc bẫy, lúc này chäc chắn không thể để mọi chuyện đổ sông đổ bể hết được.

Mã Tiểu Dung lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Tên nhóc này, cậu có biết danh tiếng của tập đoàn Mục thị không? Vậy mà cậu lại dám coi mình là người giải cứu của tập đoàn Mục thị, hành động này là đang sỉ nhục tập đoàn Mục thị!”

Mục Tranh đứng cạnh lại đầy hứng thú nhìn Trình Kiêu, anh ta cảm thấy chàng trai kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trước mặt này mang đến cho anh ta cảm giác rất thân quen, giống như từng gặp trong mơ, nhưng chốc lát lại không nói được gặp cụ thể ở đâu.

Mục Thanh Sơn không muốn phí lời với Trình Kiêu, ông ta kết luận Trình Kiêu hoàn toàn không biết nội tình gì cả, có thể chỉ là tâm tư khó lường mà thôi.

“Tên nhóc, tôi mặc kệ cậu là ai, với theo mục đích gì, nhưng có Mục Thanh Sơn tôi ở đây, chuyện nhà họ Mục không đến lượt người ngoài như cậu nhúng tay vào!”

Câu nói này đồng nghĩa với việc đuổi khách.

Mục Tranh đột nhiên lên tiếng khuyên: “Ba, con cảm thấy người anh em này không có ác ý gì đâu, có lẽ cậu ta không hề biết thực lực của nhà họ Mục chúng ta, cho nên mới nói ra câu đó!”

Nói xong, Mục Tranh cười với Trình Kiêu: “Người anh em, thật sự cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng ở huyện Kê Kinh này, không ai có thể nói này nói nọ về tập đoàn Mục thị của chúng tôi!”

Trình Kiêu cười đầy thần bí: “Có lẽ mối nguy đến từ nơi khác, chẳng hạn như Hà Tây.”

Mục Tranh ngây người, Mục Thanh Sơn hơi cau mày.

Ở huyện Kê Kinh, không gì có thể khiến tập đoàn Mục thị lung lay, cho dù là tập đoàn Tứ Hải cũng không thể. Thế nhưng, nếu là kẻ địch đến từ Hà Tây, thì tập đoàn Mục thị thật sự có thể gặp nguy hiểm Vẻ mặt của Mã Tiểu Dung đột nhiên thay đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.

“Tên nhóc này nói đến Hà Tây, chẳng lẽ cậu ta thật sự biết gì đó?”

“Không được, không thể để cậu ta tiếp tục ở lại đây ăn nói hàm hồ”

Mã Tiểu Dung đột nhiên cười đầy dịu dàng: “Cậu nhóc, nói chuyện thú vị thật đấy. Tập đoàn Mục thị đã phát triển mấy chục năm, bình an vô sự. Đang yên đang lành, sao lại có người Hà Tây nhắm vào tập đoàn Mục thị cơ chứ?”

“Cậu cứ nói năng lung tung như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?”

Mục Tranh cũng cảm thấy Mã Tiểu Dung nói đúng, mấy chục năm nay, mấy công ty lớn ở Hà Tây kia không nhắm tới tập đoàn Mục thị, sao bây giờ lại đột nhiên để mắt tới?

Thế nhưng, anh ta vẫn không cách nào nổi giận với Trình Kiêu.

“Người anh em, xin nhận ý tốt của cậu, nhưng cậu vẫn nên đi thì hơn.

Trình Kiêu đã sớm biết sẽ có kết quả này, với sự hiểu biết của anh về hai ba con nhà họ Mục, họ chắc chắn sẽ không dễ dàng tin tưởng một người lạ.

Nhưng anh quả thật không thể khoanh tay đứng nhìn, ra mặt nhắc nhở Mục Tranh, cũng coi như không thấy áy náy trong lòng.