Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1126




Chương 1126

“Nhà họ Cung? Chưa nghe thấy bao giờ.” Trình Kiêu bình thản nói: “Hôm nay, đánh gãy một chân anh, coi như sự trừng phạt của tôi với anh. Sau này còn dám thất lễ với bạn tôi, tôi sẽ tiêu diệt thần hồn của anh đấy!

“Đừng!” Lâm Ngọc hốt hoảng kéo Trình Kiêu: “Anh ta là người thừa kế nhà họ Cung ở Tây Ninh, nếu cậu đánh gãy một chân của anh ta chính là gây thù chuốc oán với nhà họ Cung ở Tây Ninh.

“Vậy thì sao? Anh ta dám sỉ nhục chị, có giết anh ta mười nghìn lần cũng không đủ! Nếu nhà họ Cung muốn trả thù thì bảo bọn họ tìm tôi là được.” Trình Kiêu lạnh lùng nói, hoàn toàn không coi nhà họ Cung ra gì.

Nghe thấy Trình Kiêu vì cô mà không tiếc liều mạng với nhà họ Cung ở Tây Ninh, trong lòng Lâm Ngọc không khỏi cảm thấy xúc động.

Trong mắt Điền Thuý Thuý ở bên cạnh loé lên vẻ nham hiểm, cô ta cười nói: “Có vài người đúng là khoác lác không biết ngượng mồm! Cậu ta cho răng mình là aï? Ban ngày ban mặt nói muốn chặt chân người khác, có còn luật pháp không vậy? Cho răng mình họ Trình thì chính là Trình đại sư hay sao!”

Vương Vũ Hàm cũng châm chọc: “Có một vài người kiêu ngạo đã quen, cảm thấy mình quen biết người của Tập đoàn Đông Vương là có thể không coi ai ra gì. Cậu ta đâu biết người nhà họ Cung ở Tây Ninh mạnh mẽ đến mức nào, cậu ta sao có thể đắc tội được!”

Trương Manh cũng cười khinh thường: “Còn muốn đánh tan thần hồn của người khác, hừ, chẳng lẽ cậu còn dám giết người à Đúng là buồn cười!”

Tân Thủ nhìn ra mấy người Điền Thuý Thuý đang nói khích Trình Kiêu, muốn Trình Kiêu liều mạng với nhà họ Cung.

Tân Thủ lặng lẽ bước lên, nhỏ giọng nói với nét mặt u ám: “Trình Kiêu, đúng là người nhà họ Cung suýt hại tớ nhà tan cửa nát, tớ rất căm hận bọn họ. Nhưng tớ vẫn khuyên cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ, nhà họ Cung thế lực khổng lồ, chúng ta không thể đắc tội đâu.”

Trình Kiêu không quan tâm đến lời châm chọc của mấy người nhóm Điền Thuý Thuý, anh nhìn thoáng qua Tần Thủ, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Cung Thế Huân, hờ hững nói: “Nếu nói thế thì anh ta còn nợ cả cậu nữa, vậy thì đánh gãy hai chân anh ta đi!”

Tân Thủ sửng sốt, trong lòng chợt thấy hổ thẹn.

Trước đó khi mấy người nhóm Trương Manh sỉ nhục Trình Kiêu, anh ta không ra mặt, bây giờ Trình Kiêu biết rõ đối phương là cậu cả nhà họ Cung ở Tây Ninh nhưng vẫn muốn trả thù cho anh ta.

So với Trình Kiêu, Tần Thủ thật sự thấy hổ thẹn.

Mấy người nhóm Điền Thuý Thuý nghe thấy thế thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Khi nãy bọn họ đúng là sợ Trình Kiêu nghe lời khuyên của Tân Thủ sẽ kìm nén lửa giận của mình.

Bây giờ thì tốt rồi, Trình Kiêu đã từ đánh gãy một chân thành đánh gãy hai chân.

Điền Thuý Thuý cười châm chọc: “Đánh đi, khoác lác ai không làm được chứ? Người nào đó nếu thật sự có bản lĩnh thì đánh gãy chân người khác cho mọi người xem đi!”

“Đúng, chỉ nói không làm thì còn là đàn ông gì chứ!” Vương Vũ Hàm cũng hùa theo.

Cung Thế Huân ở bên cạnh thật sự muốn đánh hai đồ ngu ngốc Điền Thuý Thuý và Vương Vũ Hàm này một trăm lần.

Cậu ta muốn đánh gãy chân của tôi! Hai cô lại dùng nó để khích cậu ta, lỡ như cậu ta không thể kiềm chế, thật sự đánh gãy chân tôi, thì có phải tôi oan ức lắm không!

Cung Thế Huân rất giỏi quan sát sắc mặt, cũng biết Trình Kiêu không phải đang mạnh miệng, anh thật sự dám đánh gãy hai chân anh ta Lúc này Cung Thế Huân thật sự sợ rồi, anh ta lập tức lấy điện thoại ra, không biết gọi cho ai.

Thấy Cung Thế Huân gọi điện thoại, Trình Kiêu cũng không vội ra tay.