Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1072




 

CHƯƠNG 1072

Hai thiếu niên làm theo ngay lập tức.

Tôn Minh Hạo quay đầu lại, vẻ mặt tràn đầy ngạo mạn nhìn Trình Kiêu, ngạo nghẽ chế nhạo: “Nhãi con, cậu nói muốn dùng phương pháp giống tôi để chữa bệnh cho bệnh nhân, vậy bắt đầu ngay bây giờ đi!”

Trình Kiêu cảm thấy có chút tò mò khi nhìn thấy cái vạc tròn nhỏ mà Tôn Minh Hạo lấy ra.

Tôn Minh Hạo càng thêm tự đắc: “Sao nào? Chưa từng thấy bao giờư? Có biết đây là cái gì không? Có muốn xem thử không?”

Trình Kiêu vẫn không lên tiếng, nhưng trong mắt lộ ra một tia vui đùa.

Mọi người nhìn thấy Trình Kiêu bị sỉ nhục cũng không trả treo mà ngay lập tức thở dài: “Xong đời rồi, chuyện này chẳng khác nào.

lấy đá đập chân mình! Vừa rồi Thần y Trình không nên nói phét tới tận mây xanh, phải trị bệnh cho người bệnh băng phương pháp giống thẳng nhóc đó dùng mới phải.”

“Nếu không, bây giờ vẫn có thể thi đấu bằng thuật châm cứu chứ!”

“Trông bộ dạng của Thần y Trình có vẻ như hoàn toàn chưa từng trông thấy thuật luyện đan này. Lần này chắc phải nhục mặt rồi!”

Hầu hết mọi người đều cúi đầu, không muốn nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Tôn Minh Hạo.

Tôn Đại Hải cũng thở dài: “Chao ôi, Kiêu vẫn còn quá trẻ! Làm việc thường có nghĩa khí, bây giờ quả thật tự rước nhục vào người rồi!”

Trình Kiêu không nhìn nữa mà dời tầm mắt đến vẻ mặt đầy đắc ý của Tôn Minh Hạo, giọng nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ muốn biết kỹ thuật luyện đan của anh so với thuật luyện đan của Dược Thần Cốc như thế nào?”

Sắc mặt Tôn Minh Hạo thay đổi hẳn, kinh ngạc nhìn Trình Kiêu : “Anh thật sự biết về Dược Thần Cốc sao?”

Sau đó Tôn Minh Hạo âm thầm nghỉ hoặc trong lòng: “Chẳng lẽ tên nhấi này cũng biết thuật luyện đan sao?”

“Không, không thể nào! Dù anh ta có là võ giả đi nữa cũng không chắc chắn có thể chất của một nhà luyện đan. Nếu muốn sử.

dụng chân khí để tạo ra ngọn lửa cần phải có một thể chất độc đáo. Hơn nữa cần phải có các tiền bối của giới luyện đan chỉ dạy, nếu không sẽ không thể trở thành nhà luyện đan được đâu!”

Tôn Minh Hạo dần dần thấy nhẹ nhõm, anh ta cảm thấy Trình Kiêu có lẽ chỉ nghe thấy cái tên Dược Thần Cốc từ đâu đó mà thôi.

“Tên nhóc kia, xem ra anh không phải là không biết gì, thậm chí còn nghe nói đến Dược Thần Cốc luôn cơ mà!”

“Dược Thần Cốc là ngôi sao sáng trong giới luyện đan, so với thuật luyện đan của bọn họ thì thuật luyện đan của tôi đương nhiên còn kém xa!”

“Nhưng tại sao anh lại hỏi điều này làm gì? Làm như anh là cao thủ luyện đan có thể đánh bại Dược Thần Cốc không bảng? Ha ha ha hai”

Tôn Minh Hạo bật cười tự mãn, câu nói cuối cùng hoàn toàn là để trêu chọc Trình Kiêu .

Trình Kiêu cũng cười nhạt: “Không ngờ Dược Thần Cốc lại trở thành ngôi sao sáng của giới luyện đan các người.”

Trong giọng điệu Trình Kiêu đầy khinh thường.

“Với chút kỹ năng bé như hạt mũi kia của Dược Thần Cốc trong mắt tôi chỉ đơn giản là rác rưởi, nhưng không ngờ lại được anh coi như bảo vật.”