CHƯƠNG 1057
“Anh Vương nói rất phải, trên người của Trình thần y gánh vác cả vinh dự của giới y học cổ truyền của Á tộc. Dù có thua, cũng không thể thua quá mất mặt được.”
Có rất nhiều người hy vọng Trình Kiêu đừng có thua đến mất hết mặt mũi, nhưng không ai nói Trình Kiêu có thể thắng được.
Do đó thấy được, dường như không có bất cứ ai tin chắc Trình Kiêu thách đấu thắng thế gia trung y.
Sở Vân Hoa đi đến đối diện Trình Kiêu, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trình Kiêu. Ông ta không khuyên Trình Kiêu từ bỏ, mà chỉ nói: “Tôi có biết chút ít, có lẽ sẽ có chỗ dùng cho cậu.”
Trình Kiêu đã không định nghe, trong mắt anh dù là thế gia trung y có kỹ năng rộng lớn như trời, thì anh chỉ cần dùng y thuật tiến bộ hơn địa cầu hơn trăm năm, đã có thể nghiền nát rồi.
Nhưng anh cũng không đành từ chối ý tốt của Sở Vân Hoa.
Sở Vân Hoa thấy Trình Kiêu nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, tỏ vẻ rửa tai lắng nghe, ông ta mới nghiêm túc nói: “Y thuật mạnh nhất của thế gia trung y, có lẽ không phải là y thuật hay châm cứu thuật, mà là đan thuật!”
“Lúc trước, tôi may mắn nghe được hai người có tài trong thế gia trung y nói chuyện, họ nói rằng y thuật chỉ giúp cho người ta giảm đau ốm đi, còn châm chứu chỉ xua đuổi bệnh cũ chưa khỏi hoàn toàn của người khác, vậy nên chỉ có đan thuật mới có thể cứu người chết sống lại.”
Ánh mắt của Trình Kiêu hơi cử động: “Đan thuật sao? Nếu như thuật luyện đan này có thể luyện được loại linh đan cao cấp nhất, thì đúng là có thể cứu người chết sống lại. Nhưng với sức mạnh của thế gia trung y, e là làm không được thôi!”
Nếu như là bác sĩ khác, chắc sẽ không có cách nào lấy được đan thuật của thế gia trung y, nhưng Trình Kiêu là Đại dế Thương Sinh cai trị mười nghìn thế giới, tuy anh không mạnh nhất về thuật luyện đan, nhưng khắp trong mười nghìn tộc tu tiên, cũng chỉ có rải rác mấy người vượt qua anh.
Những thuật luyện đan ở địa cầu này, hoàn toàn không làm anh để ý.
Sở Vân Hoa thấy Trình Kiêu đang suy nghĩ, ông ta vừa ôm quyền vừa nói: “Hy vọng có thể giúp ích cho cậu!”
Nói xong, ông ta xoay người về lại chỗ ngồi.
“Cảm ơn.” Đợi Sở Vân Hoa đi một nửa đường, Trình Kiêu mới lờ mờnói ra một câu.
Bước chân của Sở Vân Hoa khựng lại, ông ta không quay đầu rồi bước nhanh về chỗ hơn.
“Để tôi xem kẻ nào không có mắt, dám thách đấu thế gia trung y chúng tôi?” Người còn chưa tới, đã có một giọng nói khinh thường của người trẻ tuổi truyền từ bên ngoài vào.
Sau đó là một thanh niên mặc áo dài màu trắng, đi đến với gương mặt kiêu ngạo.
Tôn Đại Hải nhìn người thanh niên này, nhẹ nhíu mày, không kiềm được lẩm bẩm: “Tên này là Tôn Minh Hạo, đã không gặp nhiều năm những không ngờ đã trưởng thành rồi.”
Tôn Minh Hạo là con trai của anh hai Tôn Đại Hải, theo địa vị thằng nhóc này phải gọi ông một tiếng chú ba!
“Đúng như kế hoạch của mình, người giữ cửa lần này của thế gia trung y thật sự đến lượt nhà họ Tôn rồi.”
Phía sau Tôn Minh Hạo có hai thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi đi theo, họ đều là người của nhà họ Tôn, nhưng Tôn Đại Hải không hề quen. Dù sao, ông đã rời khỏi nhà họ Tôn rất lâu rồi.
Ông cụ đi phía sau của ba người kia, nhìn thái độ của họ dường như hoàn toàn không tôn trọng vị hội trưởng hội y học cổ truyền Á tộc như ông Lưu.
Sau khi Tôn Minh Hạo đến nơi, ngông nghênh đi thẳng đến vị trí của Ông Lưu rồi đặt mông ngồi xuống.