Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 102




 

CHƯƠNG 102

Hai mắt Mã Tài lóe sáng, nhìn Lưu Tào Khang lạnh lùng: “Cậu là con của Lưu Đắc Long?”

Lưu Tào Khang mừng thầm, vội vàng đáp: “Đúng vậy.”

Mã Tài bỗng cất tiếng cười khinh: “Nếu Lưu Đắc Long ở đây thì tôi còn nể mặt ông ta vài phần đấy, nhưng cậu thì chưa đủ tư cách!”

Lưu Tào Khang tái mặt, đây là lần đầu tiên anh ta báo ra tên họ mà lại bị gạt đi như thế.

“Ngài Mã, cần gì phải so đo với đám trẻ con như chúng tôi? Người ngoài nghe thấy, sợ lại chê cười!” Lưu Tào Khang cũng hơi giận nên giọng điệu cũng nặng nề hơn một chút.

Mã Tài lập tức lạnh mặt, nhìn chằm chằm Lưu Tào Khang rồi nói: “Nể mặt Lưu Đắc Long, hôm nay tôi không so đo với cậu. Nhân lúc tôi còn chưa đổi ý, dẫn theo đám bạn của cậu rồi cút khỏi đây!”

Ở Hà Tây, người dám kêu Lưu Tào Khang biến đi e là chỉ có mình Mã Tài.

Vương Hiểu Hi thấy thế cũng nhảy ra phân bua, nhưng đúng là không biết trời cao đất rộng: “Cho dù ông có là Mã Tài thì làm sao chứ? Bọn tôi đã xin lỗi rồi, cần gì phải chặn đường sống của người ta như thế!”

Hai mắt Triệu Cương tối sầm lại, thiếu chút nữa té xỉu. Người phụ nữ ngu xuẩn này nghĩ Mã Tài là bác gái bán rau ở chợ sao? Còn dám đứng đây mặc cả!

Quả nhiên, sắc mặt Mã Tài lập tức trở nên khó coi vô cùng: “Xem ra tôi vẫn nhẹ tay với các người quá nhỉ.”

“Giờ tôi đổi ý rồi, tất cả đều phải ở lại đây!”

Lý Ngôn chỉ muốn nhảy lên tát cho con ả Vương Hiểu Hi ngu xuẩn này một cái thật kêu. Mã Tài là người mà cô ta động đến được sao? Bây giờ thì hay rồi, không ai đi được hết!

Vương Hiểu Hi vẫn không sợ chết mà gào lên: “Ông ngông cuồng quá rồi đấy, ông chỉ có hai người, chúng tôi thì có nhiều người như vậy, chắc gì ông đã đánh lại chúng tôi!”

Mã Tài mặc quần áo vào, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra. A Phong bên cạnh lập tức giơ hai tay châm lửa cho ông ta.

Mã Tài hít một hơi, ông ta bật cười: “Nhiều người hơn phải không? A Phong, gọi vài anh em tới đây!”

“Vâng, Mã gia!”

A Phong gọi điện thoại, chưa đầy ba phút sau đã thấy mười mấy thanh niên cơ bắp xếp thành hàng đi vào hồ bơi.

Những người này không giống loại lưu manh đường phố chỉ biết đấm đá ăn cướp mà giống như quân nhân được huấn luyện bài bản, đây mới là chỗ đáng sợ của Mã Tài.

“Mã gia!”

Hơn mười thanh niên mặc áo thun màu đen, cắt tóc húi cua, cung kính đứng bên cạnh Mã Tài đồng thanh gọi.

Thấy cảnh này, Vương Hiểu Hi sợ đến sững người.

Hồi còn đi học, đám lưu manh gần trường cũng đủ khiến Vương Hiểu Hi đêm nằm mơ thấy ác mộng, huống chi là lưu manh chân chính như đám người này, thậm chí dùng từ thân kinh bách chiến để miêu tả bọn họ cũng không quá đáng.

Mã Tài vung tay lên: “Đưa đám nhóc không tranh giành với đời này đi đi, gọi người nhà chúng nó đến chuộc!”

“Vâng!”

Cả đám thanh niên lập tức vây quanh đám người Tôn Mạc khiến ba cô gái sợ hãi ôm rịt lấy nhau.

Triệu Cương và Lý Ngôn cũng luống cuống, vội vàng tiến sát lại gần Lưu Tào Khang, lo lắng cầu cứu: “Cậu Lưu, làm sao bây giờ? Mau gọi điện thoại cho Phó thị trưởng Lưu đi, nếu như bị người của Mã đại lão mang đi thì không biết chúng ta còn mạng mà về không nữa!”