Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1004




CHƯƠNG 1004

Nếu không cấu kết với Yến Bắc Phi thì Trịnh Dương cũng chẳng dại mà đắc tội với Vương Đỗ Lan, phải biết rằng cô là Chủ tịch cả tập đoàn, tài sản đã lên đến mấy nghìn tỷ, năng lực không hề thấp.

Nhưng vì công pháp, vì con cháu Trịnh Dương sau này có thể trở thành võ giả, dù có chết không có chỗ chôn ông cũng nhận.

Sắc mặt Vương Đỗ Lan tái nhợt, cô không sợ Trịnh Dương đổ tội, không sợ Tống gia vu hãm vì tác phong làm việc của cô luôn đường đường chính chính, cây ngay không sợ chết đứng Nhưng cô sợ Trịnh Dương chơi xấu, nếu ông ta quyết tâm làm đến cùng, cô cũng không còn cách nào đối phó.

Cho dù có dắn mặt Trịnh Dương thì ông vẫn lấy cớ kia. Có trời mới biết phải kiểm định bao lâu?

Cứ một phút trôi qua là tập đoàn Đông Vương lại phải nhận tổn thất cực lớn. Nhất là về mảng nguyên liêu nấu ăn, hạn sử dụng cũng chẳng còn mấy ngày.

Một khi hết hạn thì phải bỏ đi.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nếu thực sự không còn cách, Vương Đỗ Lan chỉ có thể vi phạm nguyên tắc, sai người dùng quan hệ khuất phục Trịnh Dương.

“Chủ tịch Vương, chỉ băng để tôi giúp bà xử lý mấy tên tiểu nhân này?” Trình Kiêu đứng sau lưng không đành lòng nhìn mẹ bị tên tiểu nhân Trịnh Dương gây khó dễ, lên tiếng.

Vương Đỗ Lan nhìn anh, nhướng mày: “Thôi, tôi có cách! Đi, chúng ta về trước!”

Cách xử lý của Trình Kiêu bà đoán ra rồi, chắc chắn là dùng đến vũ lực.

Nếu làm thật thì cho dù tập đoàn Đông Vương có lý cũng sẽ thành vô lý thôi.

Hơn nữa, tuy Trịnh Dương vô sỉ nhưng ông cũng thuộc Á tộc, thành viên chính thức của cơ quan nhà nước, nếu anh ra tay, sao Á tộc có thể ngồi yên?

Thực ra bà xem thường Trình Kiêu rồi, lần này anh không đánh mà là giết.

Anh có cả chục cách để gi3t chết Trịnh Dương mà không để lại dấu vết, pháp y có tra thế nào cũng không ra nguyên nhân.

Nhưng mà mẹ không muốn anh ra tay, Trình Kiêu đành phải nhịn.

Nhìn thấy Vương Đỗ Lan đưa người rời đi, Trịnh Dương đắc ý: “Chủ tịch Vương đi thong thả, không tiễn!”

Yến Bắc Phi với Tống Hoa An đắc ý cười ra tiếng, trong khoảng thời gian bọn họ đối đầu với Vương Đỗ Lan ăn đau nhiều lần rồi, cuối cùng cũng chiếm được thế thượng phong.

“Trịnh Dương, ông được lắm!” Yến Bắc Phi cười khoái trá.

“Chút lòng thành thôi, cho dù sản nghiệp của Đông Vương có lớn đến đâu mà đến lượt tôi ra tay, Vương Đỗ Lan có là rồng cũng chỉ có thể tránh, là hổ cũng phải nằm xuống chân tôi thôi.” Trịnh Dương trông vô cùng khí phách, kiêu ngạo vô cùng Ba người Vương Đỗ Lan trở lại sảnh, Lâm Ngọc không cam lòng hỏi: “Chủ tịch, tập đoàn Đông Vương chúng ta to như thế chẳng lẽ bị hủy trong tay gã họ Trịnh kia được à?”

Ông Lưu và Lưu Tử Hàm vừa vào cửa đã nghe thấy Lâm Ngọc phàn nàn.

Ông Lưu lập tức đi đến, nhẹ nhàng hỏi: “Cho hỏi, trong số các vị, ai là Chủ tịch tập đoàn Đông Vương?”

Vương Đỗ Lan và những người khác lập tức nhìn ông Lưu đầy tò mò.

“Là tôi, ông cụ có chuyện gì vậy?” Vương Đỗ Lan khách sáo hỏi.

“Thì ra bà là Chủ tịch tập đoàn Đông Vương. Ông nội tôi đi từ Thủ Đô đến Trung Châu chỉ để tìm bà đấy.” Tính tình nóng nảy của đại tiểu thư Lưu Tử Hàm bộc phát.

“Ông cụ tìm tôi có việc gì sao?” Vương Đỗ Lan nghỉ ngờ nhìn ông Lưu, cô thử lục tìm trong trí nhớ của mình cũng không nhận ra ông lão này.

Tôi tự giới thiệu mình một lát, tôi đến từ Hiệp hội Y học Á tộc. Lần này tôi đến Trung Châu để xin cô chỉ bảo về bí quyết của món canh Đông y chăm sóc sức khoẻ.”