Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 997: Bây Giờ Đã Là Nửa Đêm






Phao Ca đáp lại, liền lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm trên bản đồ, tìm đường đi đến núi Thanh Mai gần nhất dễ đi nhất.

Hoàng Thiên biết mình chỉ có thể dựa vào bản đồ thôi, nhưng núi Thanh Mai hẳn là khá lớn, cho dù tìm được đến đó, lại phải đi đâu để tìm được sự phụ của Phan Thanh Linh đây? 
Nghĩ đến hướng xấu nhất, sự phụ của Phan Thanh Linh sư phụ hẳn là khá lớn tuổi rồi, lỡ như đã không còn ở trên cõi đời này nữa, vậy không phải là công cốc sao? 
Trong lòng tràn đầy lo lắng, Hoàng Thiên giống như đang ngồi trên đống lửa.

Chuyện này liên quan đến mạng sống của con gái anh, nếu không tìm được sự phụ của Phan Thanh Linh thì sẽ khó lấy được Mân Trùng Thảo nguyên chất, vậy thì chất độc bọ cạp vàng trong người con gái cũng không thể giải được.


Lo lắng thì lo lắng, nhưng vẫn phải hành động, chỉ có thể đi từng bước từng bước một.

Hoàng Thiên trong lòng lo lắng không muốn chậm một chút, khởi động xe chuẩn bị rời khỏi nhà.

Nhưng đúng lúc này, Hoàng Linh gọi đến.

"Anh hai, em Thanh Linh muốn nói chuyện điện thoại với anh.


Sau khi điện thoại được kết nối, giọng của Hoàng Linh vang lên.

Hoàng Thiên trong lòng rung động, đã muộn như vậy rồi, không biết Phan Thanh Linh tìm anh để làm gì nữa.

"Được, em để cô ấy nghe điện thoại" 
Hoàng Thiên nói.

Ngay sau đó, giọng nói ngọt ngào của Phan Thanh Linh truyền đến điện thoại: "anh Thiên, khi nào thì anh đi?" 
"Bây giờ anh đi nè, có chuyện gì thể Thanh Linh?" 

"Sao lại khẩn trương như vậy, bây giờ đã là nửa đêm.


Phan Thanh Linh có chút áy náy, nói tiếp: "Anh Thiên, em có thể hiểu được tâm trạng của anh lúc này, nhưng dù có gấp đến đâu cũng không cách nào trong một đêm mà tìm được, anh nên nghỉ ngơi đi để ngày mai còn có sức mà lên đường.


Nghe được những lời quan tâm của Phan Thanh Linh, trong lòng Hoàng Thiên thật ấm áp.

Anh có thể cảm nhận được cô gái nhỏ Phan Thanh Linh này đối với anh thật sự rất tốt.

"Không sao, đi sớm về sớm, nếu không đếm này cũng không ngủ ngon giấc được.


Hoàng Thiên nói.

"Nếu tối nay phải rời đi, vậy anh hãy dẫn em đi theo, nếu không thì dù anh đến được núi Thanh Mai cũng rất khó tìm thấy sư phụ của em.



Phan Thanh Linh vội nói.

Thấy cô ấy nói lời này, trong lòng Hoàng Thiên cảm động.

Mang theo Phan Thanh Linh quả thực quá thuận lợi, hơn nữa khả năng tìm được sự phụ của Phan Thanh Linh cũng sẽ cao hơn.

Chỉ là hiện tại con gái Cà Rốt của anh tuy đã qua cơn nguy hiểm, mạng sống không còn bị uy hiếp nữa, nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu con gái đột nhiên phát độc và Phan Thanh Linh không ở Bắc Ninh, chẳng phải là một bi kịch sao? 
Nói cách khác, chỉ cần Phan Thanh Linh còn ở thành Bắc Ninh, cho dù tính mạng của con gái của anh gặp nguy hiểm, Phan Thanh Linh cũng có thể tìm cách hòa hoãn, cứu mạng con gái.

Nghĩ vậy, Hoàng Thiên nói: "Thanh Linh, em hãy ở lại Bắc Ninh, nếu tình trạng sức khỏe của Cà Rốt có chuyển biến xấu, có em ở đó nhất định có thể cứu sống con bé.

Nghe Hoàng Thiên nói như vậy, Phan Thanh Linh cũng không cố chấp nữa, cô ấy biết đảm bảo Cà Rốt được bình an vô sự, đây mới là điều quan trọng nhất.

.