Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 912: Vậy Không Phải Sẽ Đau Đến Chết Sao






“Mày vẫn còn dám dừng lại đúng không?” 
Hoàng Thiên nhìn vào Lâm Đông một cách lạnh nhạt, quát hỏi.

Bich! 
Con dao găm trong tay của Vũ Thanh, đã đâm vào sau eo của Lâm Đồng “A!” 
Lâm Đông kêu ca thảm thiết, nắm chặt lấy phía sau eo, vừa đang chuẩn bị quay đầu nhìn Vũ Thanh, thì trên đùi cậu ta lại đâm một nhát nữa.

“Đừng đâm nữa, đừng đâm nữa!” 
“Tôi sẽ tiếp tục đào đất!”.


Lâm Đông khóc thét lên, âm thanh thảm thiết vô cùng.

Tiếp đến, cậu ta như phát lên cơn điên mà đào xới đất, cũng không kịp chú ý tới những ngón tay đau đớn đến khó lòng mà chịu được, chỉ sợ rằng Hoàng Thiên không hài lòng.

Migfis nhìn thấy tên Lâm Đồng thảm hại như vậy, hắn cũng không dám không gắng sức, điên cuồng mà đào đất.

Lại qua thêm mười phút nữa, trên mặt đất đã bị đào lên một cái hố mới được nửa độ sâu.

Hoàng Thiên cũng không chờ đợi được nữa, anh để tên Migfis và Lâm Đông quỳ sang một bên, sau đó ra lệnh cho mọi người cùng nhau bới đất.

Không mất quá nhiều thời gian, cuối cùng cũng đào lên được ba thi thể của cả nhà Đặng Kim Du.

Dưới ánh nắng rọi xuống, ba cô thi thể hiện lên rất khủng khiếp.

Thi thể đã mục nát thối rữa rất nghiêm trọng nhưng những vết máu vẫn bám trên bộ quần áo thì vẫn rất khiến người khác nhìn thấy mà phát hoảng, trên ba cỗ thi thể này, tất cả đều là vết thương do dao găm gây ra! 
Dù không nghĩ vẫn biết, lúc đó khi cả nhà Đặng Kim Du bị giết hại.

Phải thảm liệt đến mức nào.


Nhìn thấy khung cảnh này, Hoàng Thiên và Vũ Thanh cùng với hai người thuộc hạ, đều rất bực bội tức giận! 
“Hãy đếm xem trên người bọn họ có bao nhiêu vết do dao găm gây ra.

” 
Vũ Thanh nói với hai tên thuộc hạ.

Hai tên thuộc hạ bắt đầu đếm, đếm đến hơn nửa phút cuối cùng thì cũng đếm hết được.

“Ngài Vũ Thanh, tổng cộng những vết dao gây ra trên ba người bọn họ cộng lại là hơn năm mươi vết” 
Một đội viên báo cáo lại với Vũ Thanh.

“Vậy được, vậy tao sẽ trả cho hai bọn họ gấp đôi con số mà cả nhà Đặng Kim Du phải chịu, đâm cho chúng nó mỗi người một trăm nhất, không đến nhát cuối cùng, thì không được để chúng nó chết” 
Vũ Thanh hạ ra mệnh lệnh.

“Vâng!” 
Hai tên đội viên cùng nhau đồng thanh đồng ý, mỗi một người cầm trên tay một con dao găm, đến lại gần tên Migfis và tên thuộc hạ.

Bịch bịch bịch!  

Tên Lâm Đồng đã bị dọa cho đái cả ra quần, xuýt nữa chết ngất đi.

Hắn thực sự là không chịu nổi, hơn một trăm nhất đao, vậy không phải sẽ đau đến chết sao? 
Migfis còn mạnh hơn nhiều so với tên Lâm Đồng, thằng khốn nạn này vẫn chưa đái ra quần, nhưng cũng đã bị doạ cho mặt xanh tái mét.

“Không! Mấy người không được đối xử với tôi như thế này” 
Migfis nhìn vào Hoàng Thiên một cách kinh hãi rồi lại quay sang nhìn Vũ Thanh, đến ngay cả giọng điệu lời nói cũng thay đổi theo.

“Không thể đối xử với mày như vậy, hứ.

Mày tưởng như vậy là uổng công giết à?” 
Hoàng Thiên hét lớn.

“Tao cảnh cáo chúng mày, dòng họ của tao chúng mày không động vào được đâu!.